Chương 5 - Trò Chơi Của Trà Xanh
“Cả ba chiêu đều hiểm độc, tàn nhẫn, đánh trúng vào điểm yếu tâm lý. Vậy, chúng ta — những người bị nhắm vào — cần làm gì?”
Hãy nhớ một điều cốt lõi: trong thế giới này, chỉ có bằng chứng là vũ khí tuyệt đối. Khi bằng chứng đã có, mọi diễn xuất đều sẽ trở thành trò hề.”
“Tiếp theo, mời quý vị đón xem: siêu dự đoán thực tế – show diễn thật 100% từ Giáo sư Trà.
Hãy cùng chờ xem, lần này ‘giáo trình sống’ của chúng ta sẽ chọn… kịch bản nào.”
Kết bài, tôi đính kèm một sticker meme: “Hóng từng giây.”
Bình luận lại bùng nổ:
“Vãi cả ‘giáo trình’! Giáo sư giờ còn dự đoán được cả… chiêu thức gây án???”
“Tui đặt cược cho phương án B! ‘Khổ nhục kế’ là chiêu tủ của trà xanh mà!”
“Không không, phải là C chứ! Đẳng cấp trà nghệ thì phải chơi cú bẻ lái drama chấn động!”
“Có ai thấy thương Giáo sư không? Gặp phải kiểu người như vậy thật sự quá áp lực…”
“Giáo sư cố lên! Hơn ba triệu người tụi em luôn ủng hộ chị! Hạ gục trà nghệ đi!”
Nhìn dòng bình luận ủng hộ không ngừng, lòng tôi ấm lên thấy rõ.
Lưu Y Y à, sân khấu tôi đã dọn sẵn cho cô rồi. Toàn bộ ánh đèn và ống kính, đều đang hướng về phía cô.
Bây giờ, mời cô… bắt đầu biểu diễn.
4
Tiệc mừng thọ ông nội được tổ chức ở một khách sạn 5 sao trong thành phố.
Tất cả họ hàng nhà họ Lâm bạn bè, đối tác làm ăn của bố tôi đều có mặt đông đủ, bầu không khí náo nhiệt tưng bừng.
Bố tôi và Lưu Y Y, trong vai trò chủ nhà, diện lễ phục sang trọng, đứng ở cửa tiếp khách.
Hôm nay, Lưu Y Y ăn mặc đặc biệt nổi bật: một chiếc váy dài màu tím nhạt tôn lên vẻ dịu dàng, đoan trang.
Cô ta giữ nụ cười hoàn hảo trên gương mặt, đối đãi nồng nhiệt với từng người bạn của bố tôi, khiến ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi.
“Kiến Quốc, vợ cậu đúng là lựa kỹ đấy! Vừa xinh lại vừa đảm đang!”
“Chuẩn luôn, nhìn là biết vượng phu tướng!”
Bố tôi cười tít mắt, mặt mày rạng rỡ như hoa nở giữa mùa xuân.
Tôi mặc một chiếc váy trắng đơn giản, lặng lẽ ngồi ở một góc, lặng lẽ quan sát tất cả như một người ngoài cuộc.
Lưu Y Y thỉnh thoảng liếc về phía tôi, trong ánh mắt lấp lánh sự thách thức và đắc ý.
Tựa như đang nói: “Thấy chưa? Người làm chủ ngôi nhà này là tôi. Mọi người đều yêu quý tôi. Còn cô? Chẳng là gì cả.”
Tôi đáp lại bằng một ánh nhìn như thể đang nhắc: “Cô cứ diễn đi, sân khấu này là của cô.”
Tiệc được nửa buổi, đến phần tặng quà mừng thọ.
Họ hàng bạn bè lần lượt dâng quà: rượu quý, nhân sâm, tranh thư pháp… đủ loại, lễ nghĩa chu đáo.
Đến lượt bố tôi và Lưu Y Y.
Bố tôi tặng ông nội một bộ cần câu cá cao cấp — đúng sở thích hiện tại của ông.
Ông nội vui vẻ ra mặt, cười không khép được miệng.
Sau đó, Lưu Y Y bước lên, tay nâng một chiếc hộp gỗ tinh xảo, đứng trước ông nội.
“Bố à,” — giọng cô ta mềm như nước, vừa cất tiếng đã thu hút mọi ánh nhìn —
“Con nghe Kiến Quốc nói bố hay bị đau khớp mỗi khi trời mưa.
Con… con không có nhiều tiền, không mua nổi món quà đắt giá.
Đây là đôi đai gối con tự làm, con dùng ngải cứu và hơn chục vị thuốc bắc, tỉ mẩn may từng mũi trong ba tháng trời.
Tuy không quý giá, nhưng… con thật lòng hy vọng nó sẽ giúp bố đỡ đau hơn một chút…”
Nói xong, cô ta mở hộp.
Bên trong là một đôi băng đầu gối được may rất tỉ mỉ, mùi thuốc đông y thơm dịu phảng phất.
Cả khán phòng lặng như tờ.
Mọi người đều sững sờ trước “tấm lòng hiếu thảo” và sự khéo tay của Lưu Y Y.
“Trời ơi, cô gái này chu đáo quá đi mất!”
“Đúng đó, thời buổi này ai còn chịu khó làm mấy việc tỉ mỉ như vậy nữa!”
“Kiến Quốc đúng là lấy được vợ quý!”
Ông bà nội tôi cảm động đến rơm rớm nước mắt.
Bà nắm chặt tay Lưu Y Y, liên tục nói:
“Tốt quá, con gái ngoan, ngoan quá! Khổ cho con rồi…”
Bố tôi nhìn Lưu Y Y bằng ánh mắt đầy tự hào và xúc động — kiểu ánh mắt chỉ dành cho thiên thần từ trời rơi xuống.
Lưu Y Y thì cười thẹn thùng nhưng ánh mắt lại lấp lánh mãn nguyện.
Và rồi — “vô tình” — cô ta nhìn sang tôi.
“Uyển Uyển này, con tặng gì cho ông nội vậy? Mau mang ra cho mọi người xem nào~”
Đến rồi.
Kịch bản A – Quà tặng đè bẹp.
Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía tôi.
Bố tôi bắt đầu cau mày. Rõ ràng trong lòng ông đã nghĩ: Dù tôi tặng gì cũng sẽ thua xa món quà đầy công phu của Lưu Y Y.
Tôi từ tốn đứng dậy, lấy từ chiếc túi nhỏ ra một vật — một phong bao lì xì nhỏ.
Phải, một phong bao đỏ… đơn giản hết mức.
Mặt bố tôi lập tức tối sầm.
Xung quanh vang lên vài tiếng xì xào không rõ ràng nhưng đầy ẩn ý.
“Con bé này có vẻ… qua loa quá nhỉ?”
“So với dì Lưu thì đúng là khác một trời một vực…”
ĐỌC TIẾP :