Chương 12 - Trò Chơi Của Trà Xanh
Lời mời phỏng vấn, hợp tác, xuất bản sách… tới tấp như tuyết rơi.
Tôi — từ chối tất cả.
Tôi không muốn trở thành một “hot girl mạng” nổi nhờ phơi bày chuyện xấu gia đình. Tôi chỉ muốn tiếp tục làm một blogger viết về cảm xúc — Bình tĩnh, lặng lẽ, và chân thành.
Tôi muốn dùng những câu chữ của mình để giúp những người từng — và đang — bị tổn thương bởi “trà nghệ”, giống như tôi ngày trước.
Cuối học kỳ hai lớp 12, tôi nhận được thư trúng tuyển từ ngôi trường đại học mà tôi mơ ước —
chuyên ngành truyền thông – báo chí hàng đầu cả nước.
Bố tôi còn vui hơn cả tôi. Ông vung tay một cái, nói phải đặt tiệc mừng đỗ đại học ở chính khách sạn 5 sao nơi tổ chức tiệc thọ cho ông nội — mời hết tất cả họ hàng, bạn bè tới để gỡ gạc thể diện.
Tôi từ chối.
“Bố à, không cần đâu.”
Tôi nhìn ông, nghiêm túc nói:
“Sự mạnh mẽ thật sự không nằm ở việc chứng minh điều gì với người khác. Mà là sự bình thản và tự tại trong chính nội tâm mình.”
Bố tôi sững người một chút, rồi bật cười đầy mãn nguyện.
“Được, được, nghe con. Con gái bố… thực sự đã trưởng thành rồi.”
Mùa hè năm đó, tôi không tổ chức tiệc đỗ đại học. Tôi chỉ cùng bố, ông nội và bà nội — cả nhà ngồi quây quần, ăn một bữa cơm đơn giản, đậm chất gia đình.
Trên bàn ăn, bố gắp cho tôi một miếng thịt kho do chính tay ông làm — hơi mặn một chút, nhưng rất chân thành.
“Uyển uyển, sau này con lên đại học, sống một mình bên ngoài, phải tự biết chăm sóc bản thân nhé.”
Ông nhìn tôi, vành mắt hoe đỏ:
“Có chuyện gì không giải quyết được, cứ gọi điện cho bố. Bố… sẽ luôn là chỗ dựa của con.”
Tôi khẽ gật đầu, đôi mắt cũng bắt đầu ươn ướt.
“Còn bố, sau này cũng phải nhớ… đừng có tùy tiện ‘nhặt lá trà’ về nhà nữa nhé.”
Mặt bố tôi đỏ như gấc, không nói được câu nào.
Ông nội bà nội ở bên cạnh đều phá lên cười.
Ánh nắng từ cửa sổ hắt xuống bàn ăn — ấm áp, trong trẻo và rạng rỡ.
Tôi biết, ngôi nhà từng bị hương trà xanh ngột ngạt bao trùm, đã thực sự khép lại.
Một tương lai mới — tốt đẹp hơn, rộng mở hơn — đang đón chờ tôi phía trước.
Và tôi, Lâm uyển, sẽ tiếp tục vững bước trên con đường trở thành “nữ chính mạnh mẽ” của chính cuộc đời mình.