Chương 11 - Trò Chơi Của Trà Xanh
Bố tôi cũng hiểu ra điều đó — vẻ mặt ông thoáng qua một sự hối hận sâu sắc.
“Xin lỗi con, “Uyển uyển…” Ông cúi đầu, giọng khàn đặc. “Là lỗi của bố… Bố quá ngu ngốc.”
Đây là lần đầu tiên trong đời, ông nghiêm túc xin lỗi tôi.
Tôi nhìn mái tóc bố đã điểm bạc từ lúc nào, sống mũi bỗng cay cay.
“Bố à, mọi chuyện qua rồi.” Tôi dịu giọng nói.
“Không qua được.” Ông lắc đầu, sau đó ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Vãn Vãn, con… có thể dạy bố không?”
“Dạy gì cơ ạ?” — Tôi ngớ người.
“Dạy bố… cách nhận diện ‘trà xanh ấy.”
Khi nói ra câu này, mặt ông đỏ bừng — trông vừa buồn cười, vừa đáng thương.
Tôi nhìn bộ dạng ngượng ngùng nhưng ham học của ông… Phụt! Tôi bật cười thành tiếng.
Đó là tiếng cười thật lòng đầu tiên của tôi, kể từ sau tất cả mọi chuyện.
Bố tôi ngơ ngác nhìn tôi cười — rồi chính ông, cũng không nhịn được mà cười theo, hơi lúng túng nhưng nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy bức tường vô hình ngăn cách hai cha con bao lâu nay…
cuối cùng cũng tan chảy.
8
Từ hôm đó, bố tôi trở thành fan cứng trung thành và cũng là fan đặc biệt nhất của tài khoản “Giáo sư Trà”.
Ông không còn đắm chìm trong những buổi tiệc tùng vô nghĩa. Không còn dán mắt vào tin tức tài chính khô khan như trước nữa.
Niềm vui lớn nhất mỗi ngày của ông là: ôm điện thoại, chăm chú nghiền ngẫm những bài viết “giải mã trà nghệ” mà tôi từng đăng.
Từ “bài nhập môn” đến “bài nâng cao”, rồi đến cả “trình độ đại sư”, bố tôi đọc mà say mê không dứt. Thỉnh thoảng, ông còn cầm theo một cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc… ghi chép lại.
Đôi khi, ông còn làm mặt nghiêm trọng chạy đến hỏi tôi những “vấn đề chuyên môn”:
“Vãn Vãn, trong bài viết này con nói tới cái bẫy ‘kẻ vô tội’ và chiêu ‘đạo đức ràng buộc’, rốt cuộc khác nhau chỗ nào? Bố thấy Lưu Y Y hình như xài cả hai luôn ấy…”
“Còn cái kiểu ‘lấy mềm thắng cứng’, có phải chính là mấy chiêu nhõng nhẽo, làm bộ yếu đuối để moi tiền đàn ông không?”
Nhìn cái dáng bố tôi chăm học như thể đang luyện thi đại học, tôi vừa buồn cười vừa bất lực.
Sao không học sớm hơn?
Nhưng thôi, tôi vẫn nhẫn nại, từng câu từng chữ, giải thích hết cho ông. Dù sao thì… “vá lưới lúc thuyền chưa chìm” vẫn còn kịp.
Một ngày nọ, công ty bố có một thực tập sinh mới đến —
Cô bé đó trông trong sáng dễ thương, nói năng ngọt ngào, rất nhanh đã lấy lòng được cả văn phòng.
Đặc biệt, cô ta tỏ ra “nhiệt tình đặc biệt” với bố tôi.
Hôm thì mang cơm tự nấu đến, hôm thì “vô tình” làm đổ cà phê lên áo ông rồi cuống quýt xin lau giúp.
Nếu là trước kia, bố tôi chắc đã “dính chưởng” rồi.
Nhưng giờ thì khác — ông khôn lên nhiều.
Tối nào về, ông cũng mặt nặng như đeo chì, chạy vào “báo cáo tình hình” cho tôi, rồi nhờ tôi phân tích xem:
“Cô bé đó thuộc nhánh ‘trà’ nào? Dùng chiêu gì?”
“Hôm nay nó mang cơm cho bố, rồi kể mình sống một mình, nấu ăn là để cảm thấy ấm áp như có gia đình.
“Uyển uyển, cái này có phải chiêu ‘đồng cảm thông qua câu chuyện cá nhân’ mà con viết không?”
“Hôm nay nó mặc váy trắng y chang bộ đồ bố hay khen đẹp, còn hỏi bố nó có giống tiên nữ không. Có phải đây là chiêu ‘bắt chước gu thẩm mỹ để kết nối cảm xúc’?”
Tôi nghe xong, vừa buồn cười vừa hết cách:
“Bố à, có khi cô bé chỉ đơn giản là ngưỡng mộ bố thật lòng thì sao?”
Bố tôi lại nghiêm mặt:
“Con không hiểu đâu,“Uyển uyển. Bị lừa một lần là đủ nhớ cả đời. Khi chưa nắm rõ bản chất đối phương, bất cứ sự dễ thương nào cũng có thể là… cạm bẫy!”
Nhìn vẻ mặt bố vừa tỉnh táo vừa hoang mang như mới trải qua cú sốc tình cảm đầu đời, tôi cũng đành thở dài.
Xem ra… vết thương Lưu Y Y để lại, chẳng dễ gì lành ngay được.
Nhưng nghĩ lại thì… như thế cũng tốt. Ít nhất, sau này ông sẽ không còn dễ dàng bị vẻ ngoài đánh lừa.
Ngoài việc nghiên cứu “trà nghệ”, bố tôi còn bắt đầu tập làm lại vai trò người cha — Một vai diễn mà ông đã bỏ lỡ suốt bao nhiêu năm.
Ông tập nấu ăn, dù món nào làm ra cũng… không thể nuốt nổi.
Ông bắt đầu quan tâm đến việc học của tôi, dù ông chẳng hiểu nổi hàm số hay tích phân là gì.
Thậm chí, ông còn âm thầm lập một tài khoản phụ, tên là: “Người cha yêu con gái vô điều kiện” vào comment dưới bài viết của “Giáo sư Trà” mỗi ngày:
“Phân tích của giáo sư quá tuyệt! Con gái tôi mà có được một nửa trí tuệ của giáo sư, tôi chết cũng mãn nguyện!”
“Là một người cha, tôi nhận ra mình đã quá sơ suất. Chúng tôi cứ nghĩ lo cho con vật chất là đủ, mà quên mất thế giới nội tâm của con gái. Cảm ơn giáo sư, đã cho tôi một bài học đắt giá.”
Mỗi lần thấy những dòng đó, tôi không nhịn được cười. Rồi lại giả vờ không biết, trả lời bằng một icon “cố lên! 💪”.
Mối quan hệ giữa tôi và bố, cứ thế mà từng chút, từng chút…
ấm lại.
Mà tài khoản “Giáo sư Trà”, nhờ vào loạt bài “Con gái kế vạch mặt mẹ kế trà xanh cũng bùng nổ trên mạng. Lượng theo dõi tăng vọt lên 5 triệu.