Chương 15 - Trì Hữu
15.
Nằm viện thêm vài ngày, sức khỏe Trì Hữu đã khá hơn.
Vào thứ Tư, cuối cùng cũng được xuất viện.
Đêm đầu tiên sau khi về nhà, Trì Hữu tắm xong lại đứng trước cửa phòng ôm gối tội nghiệp hỏi tôi có thể ngủ cùng không.
Tôi mủi lòng, vén chăn lên để anh lên giường.
Anh mỉm cười, leo lên giường cúi xuống ôm tôi.
Im lặng ôm anh một lúc, tôi nhẹ nhàng gọi anh: “Trì Hữu.”
“Hả?”
“Thư m nói với em anh là một nhà văn, một người rất nổi tiếng.”
Trì Hữu đột nhiên trở nên xấu hổ: “ cũng không nổi tiếng lắm anh đã không viết trong vài năm rồi."
"Gần đây không phải anh viết lại à?"
"Ừ."
“Em đọc được không?”
“Anh viết tiểu thuyết kinh dị, sợ em đọc xong sẽ không ngủ được.”
“Em không sợ.”
“Trời đã khuya rồi, hôm khác đọc được không?”
“Được, chúng ta đi ngủ.”
“Anh không ngủ được.” Trì Hữu nói
Tôi ngước mặt lên nhìn anh, chưa kịp nói gì tôi đã nhận thấy đôi mắt anh vô cùng tối tăm.
Tim tôi run lên.
Giây tiếp theo, anh cúi mặt xuống thấp giọng nói: “Anh muốn hôn em.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì môi anh đã đặt trên môi.
Nụ hôn cũng đã chuyển từ nhẹ nhàng sang mạnh mẽ xâm lược.
Sức lực trông không giống người bệnh chút nào.
Suy nghĩ của tôi rơi vào tình trạng bối rối.
Ngay khi tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, lời khuyên của bác sĩ Hứa chợt hiện lên trong đầu tôi.
Vì thế tôi đẩy Trì Hữu ra nói: “Chờ một chút.”
Nụ hôn của Trì Hữu dừng lại ở bên cổ tôi, giọng anh khàn khàn: “Sao vậy?”
“Bác sĩ Hứa trước đó đã nói với em là chúng ta không thể quan hệ."
Trì Hữu im lặng mấy giây, hít một hơi thật sâu, nằm sấp xuống mép, vẻ mặt bất mãn.
Tôi không khỏi thắc mắc: “Tại sao chúng ta không thể quan hệ?”
“Anh…” Trì Hữu dừng lại: “Anh đang uống thuốc để bồi bổ cho cơ thể, nên anh cần yêu cầu cấm dục.”
“ …”
Đó là lý do tại sao anh cứ phân phòng ngủ với tôi à?
Im lặng một lúc, tôi hỏi: “Sao anh không nói sớm hơn?”
Trì Hữu im lặng, đỏ bừng đến mang tai, thấp giọng nói: “Anh thấy rất mất mặt.”
Trì Hữu nhìn tôi với vẻ mặt oán hận, đi tới cắn môi tôi trách móc: “Em còn cười nữa.”
Tôi cố nhịn cười: “Cho nên đêm tân hôn, anh…”
“Cả đêm hôm đó anh không ngủ được vì em cứ lăn qua lăn lại trong vòng tay anh, anh đã phải chịu đựng rất nhiều, tắm nước lạnh hai lần ”
“Bởi vì thuốc sẽ làm tăng ham muốn ở vùng đó, đồng thời sẽ phản ứng với một chút kích thích. Trước đây luôn tránh mặt em vì sợ bị em phát hiện, làm em cho rằng đầu óc anh chỉ nghĩ đến chuyện đó.”
Tôi lại muốn cười, bình tĩnh nhìn anh: “Tối nay anh định làm gì? Đi phòng ngủ phụ?”
Im lặng vài giây, Trì Hữu vòng tay ôm lấy tôi: “Không cần, anh muốn ôm em ngủ.”