Chương 14 - Trì Hữu

14.

Lo lắng Trì Hữu không mặc áo khoác, chúng tôi khóc một lúc liền trở về phòng bệnh.

Không lâu sau, Kiều Trân mang theo giỏ trái cây đến bệnh viện.

Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Trên giường bệnh, Trì Hữu ngồi thẳng thân trên như gặp cha mẹ: “Xin chào, tôi là Trì Hữu, chồng của Lê Chiêu.”

Kiều Trân không dám nhìn anh, cảm thấy rất áy náy: “Xin chào, xin chào, xin chào. Tôi là bạn của Lê Chiêu, Kiều Trân."

"Cảm ơn đã đến thăm tôi."

"Chúc anh nhanh chóng bình phục.”

“Cảm ơn.”

Ngồi một lúc, Kiều Trân nói rằng cô ấy có việc phải làm phải rời đi trước.

Tôi tiễn cô ấy ra cửa.

Ngoài cửa, Kiều Trân kéo tôi sang một bên, thấp giọng hỏi: “Chồng câụ thật sự không sao chứ?”

“Không sao tuần sau anh ấy sẽ xuất viện.”

“Làm tôi sợ muốn ch.e.t, tôi thấy mắt cậu đỏ quá, lúc nãy lại thất thần tôi còn tửing anh ấy…”

Tôi nhanh chóng bịt miệng cô ấy lại: "Đừng nói nhảm."

Kiều Trân bỏ tay tôi ra, thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì thì tốt rồi."

“Đúng rồi, trước đây cậu nói chồng cậu đẹp trai tôi không tin, nhưng bây giờ tôi thực sự tin điều đó.”