Chương 4 - TRĂNG VỌNG NÚI XA - NGUYỆT VỌNG VIỄN SƠN

Chương 4.

Cô ngủ ở phòng cạnh phòng Lục Viễn, chỉ cách nhau một bức tường, giơ tay chạm vào bức tường kia trong bóng tối, tường rất dày, hơi ấm từ hệ thống sưởi dưới sàn không thể làm nó ấm lên.

Đầu giường được thắp một ngọn nến thơm, mùi rất dễ chịu, gối rất mềm. Cô nghĩ mình sẽ mất ngủ nhưng trên thực tế, nằm xuống giường cô đã ngủ rất nhanh, chỉ có điều cả đêm đều mộng mị.

Sáng hôm sau thức dậy, tuyết vẫn còn rơi, mặt trời sáng rỡ. Cô thay quần áo xuống lầu, Lục Viễn đã dậy, anh ngồi ở bàn dài ăn sáng. Bàn đặt bên cửa sổ, quay đầu là có thể nhìn thấy đỉnh núi tuyết trắng xóa.

“Chào buổi sáng.” Cô chào anh.

Thấy cô đã ăn mặc chỉnh tề, anh hơi ngạc nhiên rồi nói, “Em nên ngủ thêm một lúc nữa, ở đây không cần quá câu nệ.”

Cô gật đầu, “Dạ.”

Từ sau ngày đó, cô ở cạnh Lục Viễn. Không biết có phải vì vết thương không mà tính tình anh thay đổi bất thường, có khi vẫn là dáng vẻ ngông nghênh lưu manh như trước, có khi lại trầm lặng như đầm nước sâu.

Khi ngán cơm Tây, cô sẽ biến đổi đa dạng thức ăn Trung Quốc cho anh. Dù cô nấu có ngon hay không thì anh luôn ủng hộ nhiệt tình. Chỉ có lúc đó cô mới cảm thấy anh vẫn là người ngồi ven đường cùng cô cho mèo ăn, lái xe máy chở cô phóng như bay.

Dần dần, Lục Viễn sẽ dẫn cô đi dạo bên ngoài lâu đài. Lâu đài rộng lớn, nằm ở khu vực hẻo lánh và độc lập. Ngoài người giúp việc, người cô gặp thường xuyên chỉ có Lục Viễn và quản gia, cha anh chưa từng quay về.

Một lần cô đi theo anh đến sân bắn. Anh đích thân dạy cô bắn cung. Cô đã nhìn thấy một bức ảnh thời niên thiếu của anh được treo trong thư phòng, cậu bé mặc quần áo đen rộng rãi, kéo căng cánh cung, góc nghiêng mặt ôn hòa, ánh mắt lại mạnh mẽ.

Lục Viễn thời niên thiếu nhìn có sức sống hơn bây giờ rất nhiều, như ánh mặt trời buổi sáng. Lần đầu tiên cô bắn trúng hồng tâm, anh nở nụ cười tán dương cô, tự luyến nói rằng do anh dạy tốt.

Có lẽ do tiêu hao sức lực quá nhiều ở sân bắn, sáng hôm sau không thấy Lục Viễn ăn sáng, anh còn chưa dậy. Cô cắt mấy đóa hoa hồng trong vườn, trên những cánh hoa còn vương sương sớm, lén đặt lên đầu giường Lục Viễn.

Bước ra khỏi phòng, cô hỏi quản gia: “Vì sao bố anh ấy không đến thăm anh?”

Quản gia không trả lời mà nói: “Việc này rất quan trọng sao?”

“Phải,” cô nói nhỏ, “Cháu cảm thấy rất quan trọng.”

“Thưa cô,” quản gia thở dài, “Có rất nhiều việc không thể thay đổi được.”


Sau Tết nguyên đán, học kỳ trao đổi của cô ở trường sắp kết thúc. Giáo sư nói rằng nếu cô muốn tiếp tục ở lại học cao học, ông ấy có thể nộp đơn giúp cô.

Thật ra cô muốn ở lại nơi này, vì cô biết nếu về nước, cô và Lục Viễn thật sự chỉ còn là hai người xa lạ, không liên quan gì đến nhau. Nhưng dù cô có ở lại, cô có thể làm được gì cho anh?

Cô do dự, sau bữa tối đến hỏi ý kiến Lục Viễn với những mong chờ không thể giải thích được. Trong lòng cô tự giễu, con người quả thật là động vật mâu thuẫn.

Anh không nói được, cũng không nói không. Anh nhìn ra dãy núi xa xa ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng: “Thế giới rất rộng lớn phải không?”

Cô ngây ngô gật đầu.

Anh quay lại nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Trời đất bao la như vậy, em nên tự do làm những gì mình thích, đó mới là điều anh hy vọng.”

Cô nghĩ, cô hiểu nên chọn lựa thế nào. Nhưng mà, sự tự do của anh thì sao?

Một tháng sau là sinh nhật cô, anh hỏi: “Em muốn quà sinh nhật gì?”

Cô nhìn ly rượu vang đỏ trước mặt: “Cái gì cũng được sao?”

Anh cười khẽ, xoa đầu cô như vỗ về đứa trẻ: “Tất cả những gì anh có.”

“Vậy có thể kể em nghe về gia đình anh không?” Cô lấy hết can đảm hỏi, “Bố hoặc mẹ anh?”

Nụ cười anh cứng đờ.

“Không có gì để nói về họ. Bố rất ít quan tâm đến anh, số lần gặp ông ấy có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tuy mẹ sinh anh ra nhưng sức khỏe không tốt, luôn dưỡng bệnh. Hai năm trước bà bị bắt cóc trên đường, lúc đó rõ ràng bố có cơ hội cứu mẹ nhưng ông ấy vì cái gọi là ‘lợi ích gia tộc’ mà từ bỏ bà. Lần này anh bị thương cũng là sự trả thù của đối thủ cạnh tranh ác ý. Nếu không phải viên đạn bị chệch hướng thì có lẽ anh cũng không còn nữa.”

“Xin lỗi,” cô nói, “Không phải em cố ý nhắc chuyện buồn của anh.”

“Không quan trọng,” anh nói, “từng thứ ở đây đều nhắc anh điều đó.”

Cô nhìn anh: “Tuy em hiểu rất khó để chấp nhận những việc này, nhưng quá khứ đã qua, em không muốn anh lúc nào cũng chìm đắm trong đau khổ. Nếu có thể, hãy nói chuyện với bố anh đi.”

“20 tuổi.” Mấy giây sau, anh bỗng cười nhẹ, “Em còn trẻ quá.”

Cô cảm thấy anh cười nhạo cô ấu trĩ, không nhịn được bật thốt: “Không phải.”

“Lúc anh 20 tuổi, anh không khác gì tên lưu manh,” anh thờ ơ cúi đầu, “anh hút thuốc, uống rượu, đua xe, lên giường với phụ nữ.”

Cô phản bác: “Bây giờ tốt thì có khác gì sao?”

Lục Viễn ngẩng lên nhìn cô, cười cười: “Bây giờ anh chỉ lên giường với phụ nữ đẹp.”

“Anh…” cô tức tối định đi lên lầu, không thèm để ý tới anh.

“Đừng đi, trêu em đấy,” anh gọi cô lại, “Quà sinh nhật em muốn chỉ có thế thôi sao?”

“Đúng ra là có khác,” cô nhún vai, “nhưng mà giờ không cần nữa.”

“Vậy em đọc sách cho anh đi. Thật ra giọng em rất giống giọng mẹ anh, vậy nên anh mới thường xuyên bảo em đọc sách cho anh. Có lẽ vì cả hai đều là người Trung Quốc nên ngữ điệu của em làm anh nhớ đến lúc còn nhỏ, mẹ dỗ anh ngủ.”

Lúc anh nói những lời này, ánh mắt cười cong cong nhìn cô. Cô nghĩ, chắc chắn mình trúng độc.

Đôi khi có những lúc, cô hy vọng cô và anh chỉ giao thoa nơi khu nhà thuê nhỏ bé kia, nơi băng ghế dài bên ngoài cửa hàng tiện lợi, thời gian dừng ở đó thì tốt rồi. Cô quên đi cuộc sống bản thân, quên lâu đài của anh, thân phận và tuổi trẻ nhiệt huyết của anh.

Chạng vạng ngày hôm đó, cô đọc “Hoàng tử bé” cho Lục Viễn nghe. Đọc mà hơi buồn.

“Em không thích câu chuyện này sao?” anh hỏi.

“Một chút xíu, vì hoàng tử bé mãi mãi không có được hoa hồng của mình.”

Anh lại an ủi cô: “Anh cảm thấy hoàng tử bé may mắn. Trên đời có ngàn vạn đóa hoa hồng, trong đó đóa hoa cậu ấy ngày đêm tưới nước, che chở chính là đóa hoa hồng độc nhất vô nhị trên đời. Là đóa hoa hồng chỉ thuộc về cậu ấy, có thể nhìn hoa hồng nở rộ, cậu ấy đã rất hạnh phúc rồi…”

Đọc hết sách, cô quay đầu lại thì anh đã ngủ. Nhìn đôi môi mỏng của anh, cô phải cố gắng kiềm chế mới chống lại sự thôi thúc muốn hôn anh.

Cô chỉ có thể vẽ lại hình dáng anh trong khoảng không.


Thời gian như thế luôn ngắn ngủi. Không lâu sau, khi cô đang sắp xếp thông tin đăng ký học cao học thì nhận tin bố cô ngã bệnh nhập viện. Không có thời gian thu xếp, cô vội vàng tạm biệt Lục Viễn, ngựa không dừng vó quay về nước.

Khi cô chạy đến bệnh viện thì ca phẫu thuật đã xong. Bố cô bị xuất huyết não nhưng may mắn là được cứu kịp thời, thoát khỏi cơn nguy kịch nhưng bị liệt, sau này phải nằm trên giường một thời gian dài.

Cô và mẹ ngồi bên mép giường, tuyệt vọng. Bệnh viện là một nơi lạ lùng, ngoài cửa chính và hành lang luôn ồn ào, chật kín người, nhưng vào phòng bệnh lại cảm thấy nó yên tĩnh, vắng lặng vô cùng.

Mỗi ngày cô cố gắng tập trung nấu nướng, nghĩ cách làm ra những món ăn dỗ hai người vui vẻ. Nhìn đôi vai gầy gò của mẹ cố sức đỡ bố đứng dậy, nhìn tóc bạc của mẹ mà cô chua xót trong lòng.

Một tuần sau, cô nhận được trả lời của giáo sư nói trường đã chấp thuận đơn xin học cao học của cô.

Cô ngồi một mình trong phòng, lòng nặng trĩu, không hề cảm thấy vui mừng. Cô muốn nói chuyện với ai đó, nói về gì cũng được, nói New York trời mưa không dứt, nói trái cây trong siêu thị vừa đắt vừa bé, nói chúng ta lên đài quan sát trên núi ngắm cảnh đi, nói sau khi thi xong thì đi ngắm biển…

Lục Viễn điện thoại đến, hỏi cô bệnh tình bố cô thế nào. Cô nói mọi thứ đều ổn bằng giọng điệu thoải mái, nhưng anh vẫn nghe ra âm mũi trong giọng cô.

“Không có gì, mấy ngày nay em bị cảm nên giọng hơi khàn.” Cô bình tĩnh giải thích với anh.

“Bệnh thì nghỉ ngơi nhiều lên, tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Anh nói.

Cô trả lời: “Dạ biết.”

Im lặng chốc lát, anh hỏi: “Bao giờ em về?”

“Em… em sẽ sớm quay lại.”

Cúp điện thoại, cô nằm gục xuống bàn khóc đến tận khuya.