Chương 13 - Trăng sáng chiếu tuyết trắng

Phiên ngoại: Bùi Ngọc

Đêm đi dạo lễ hội hoa đăng, Chúc Kim Triêu đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng trọng đại.

“Đại nhân, nếu ta có thai, liệu ta có được nuôi dưỡng hài tử không?”

Bùi Ngọc che chở cho nàng, một bên dẫn nàng đi đến nơi đông người.

Chúc Kim Triêu thích tham gia náo nhiệt, mặc dù hắn ta không thích nhưng cũng không có biện pháp nào khác.

Nghe nàng nói như thế, gương mặt lạnh lùng của Bùi Ngọc hiện lên một tia bất đắc dĩ, hắn ta nói:

“Không thì sao? Đó là con của chúng ta, chúng ta không nuôi thì nàng muốn để ai nuôi dưỡng đây?”

Chúc Kim Triêu nghe vậy, ủy khuất lại dâng lên.

Dường như nàng không thể tin được, lại hỏi một lần nữa:

“Thật sự để ta nuôi?”

Bùi Ngọc cúi đầu nhìn nàng, nhất thời không biết nàng có thật sự muốn nuôi hay không.

Suy nghĩ một chút, hắn ta mở miệng nói: “Nếu nàng thật sự không muốn nuôi cũng được.”

“Cùng lắm thì để ta nuôi thôi.”

Cũng không cần, Chúc Kim Triêu thật sự khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng kia.

Đáy mắt nàng lóe lệ quang, lắc đầu nói: “Hay là ta nuôi đi, chờ đến khi ta mệt mỏi thì chàng nuôi.”

Bùi Ngọc ‘Ừ’ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Hai người đàm phán thỏa đáng thì Chúc Kim Triêu mới yên lòng.

Nàng ngoan ngoãn ở trong lòng Bùi Ngọc, nắm chặt tay hắn ta.

Một lát sau, nàng lại hỏi: “Đại nhân, vậy sau này Bùi phủ phải giao thiệp với bên ngoài, cũng là ta làm sao?”

Bùi Ngọc không hiểu Chúc Kim Triêu đang suy nghĩ cái gì nữa?

Nhưng hắn ta vẫn kiên nhẫn đáp lại: “Đương nhiên, nàng là đương gia phu nhân, không phải nàng thì chẳng lẽ là ta…”

Bùi Ngọc nghĩ đến cảnh mình ngồi trong một đám phu nhân tiểu thư xã giao, trong lòng rùng mình một cái.

“Kim Triêu, việc này chỉ có thể dành cho nàng mà thôi.”

“Ta không được.” Bùi Ngọc mím môi, để phu nhân thận trọng suy nghĩ.

Ai ngờ, Chúc Kim Triêu đột nhiên khóc rống lên.

Hơn nữa còn là gào khóc.

Nàng gắt gao ôm chặt eo Bùi Ngọc, đầu trốn trong áo khoác của hắn ta, khóc đến thở không ra hơi.

Diêm Vương mặt lạnh co quắp khóe miệng vài cái.

Khuôn mặt đẹp trai bức người hiện lên một tia rối rắm.

Thật lâu sau, hắn ta thở dài, nói: “Ta… ta… nàng đừng khóc.”

Hắn ta còn tự tìm cho mình một khắc tinh nữa chứ!

Chúc Kim Triêu muốn trút hết tất cả ủy khuất trong lòng, người chung quanh đều nhìn về phía Bùi Ngọc, ánh mắt mang theo sự khinh bỉ, cho rằng Bùi Ngọc khi dễ người ta.

Hắn ta có nỗi khổ riêng mà, cuối cùng hắn ta đành phải ôm lấy người, đặt ở dưới một thân cây, để cho nàng khóc hết.

Vì là lễ hội hoa đăng nên đèn đuốc thắp sáng như ban ngày, ánh trăng tập kích trên cao.

Bùi Ngọc dịu dàng vụng về vỗ lưng nàng, tùy ý để Chúc Kim Triêu rơi nước mắt lên áo hắn ta.

Hồi lâu, cuối cùng nàng cũng khóc xong.

Bóng cây lắc lư, bốn phía an tĩnh.

Chúc Kim Triêu nâng đôi mắt đỏ hoe nhìn Bùi Ngọc: “Đại nhân, chàng cúi đầu xuống đi.”

Bùi Ngọc nhướng mày, ngoan ngoãn cúi đầu.

Nàng kiễng mũi chân, đưa tay nâng mặt hắn ta, cứ như vậy hôn lên.

Cánh môi truyền đến xúc cảm mềm mại.

Sắc mặt Bùi Ngọc đỏ lên, kịp phản ứng lại, nhất thời đảo khách thành chủ.

Nửa tỉnh nửa mê, hắn ta nghe Chúc Kim Triêu kiên định nói:

“Đại nhân, chúng ta về nhà.”

“Ta muốn sinh con cho chàng!”

Bùi Ngọc được người ta gọi là Diêm Vương mặt lạnh từng mơ một giấc mộng.

Hắn ta mơ thấy mình đã chết.

Lúc chết, trong lòng còn hy vọng cô nương gả cho người khác phải bình an thuận lợi.

Hắn ta biết cô nương kia tên là Chúc Kim Triêu, tính cách nhiệt tình, thích tham gia náo nhiệt, vì thế thiếu chút nữa đã mất mạng nhỏ.

 

Nói sao nhỉ? Không phải là nhất kiến chung tình nhưng trong lòng vương vấn mãi không quên.

Trong cung có chuyện khẩn cấp, là về chuyện Nhị hoàng tử cùng Lê tướng gia kết bè kết cánh.

Bùi Ngọc thấy mình dừng ở cửa nhà Chúc Kim Triêu một lát, sau đó xoay người rời đi.

Hắn ta nghĩ, chờ xong việc, lại đến hỏi nàng có nguyện ý gả cho hắn ta hay không.

Lại không nghĩ tới đến lúc trở lại, nàng đã thành phu nhân Lục gia.

Chúc Kim Triêu là một cô nương vụng về lại nhiệt tình, nàng thích một người, tự nhiên trong lòng sẽ chỉ tràn ngập bóng hình người đó.

Bùi Ngọc giấu mình giữa cành cây, nhìn nàng mặt nóng dán mông lạnh người khác, cảm thấy đây đúng là một cô nương ngốc.

Nhưng Chúc Kim Triêu không cảm thấy mình ngốc.

Lục Chấp rất thông minh, cho dù trong mắt hắn chỉ toàn là sự ghét bỏ nhưng trong lòng lại tự biết Chúc Kim Triêu có tình cảm với mình.

Bùi Ngọc nhìn tình cảm của bọn họ dần dần ấm lên, trong lòng chua xót nhưng cũng vì nàng mà cao hứng.

Nghe Chúc Kim Triêu có thai, hắn ta hoàn toàn buông bỏ, xoay người rời đi.

Sóng triều biến hoá kỳ lạ, Thái tử thế yếu, hắn ta xuôi về phương Nam đi tìm chứng cứ, sau đó vội vàng chạy về kinh thành.

Nhưng ở ngoại ô gặp phải kẻ địch, bỏ mạng ở nơi đó.

Khi đó sắc trời vừa mờ tối, hắn ta phơi thây nơi hoang dã, một chiếc xe ngựa hồi thành phút chốc dừng lại.

Giọng phu nhân trong xe khá mệt mỏi nhưng vô cùng dịu dàng: “Đông Hỉ, tìm người giúp một chút đi.”

Nàng đưa tay ra, lấy ra một cái túi rách nát.

Chúc Kim Triêu không có nhiều tiền nhưng nàng thích những thứ lấp lánh xinh đẹp.

Bùi Ngọc có chút hối hận, sớm biết vậy nên để lại đường lui cho nàng, đưa tiền cho nàng mới phải.

Thi thể của hắn ta được xử lý thỏa đáng, dựng một tấm bia không chữ.

Linh hồn Bùi Ngọc dần dần tiêu tán.

Cuối cùng, hắn ta tỉnh lại.

Trời vừa sáng, hắn ta liền cưỡi ngựa chạy tới Chúc gia, lại phát hiện Chúc Kim Triêu có kế hoạch rời đi.

Vận khí của nàng rất tệ, tỉ mỉ chọn thương đội lừa đảo như thế.

Bùi Ngọc bật cười, dẫn người đuổi theo, nhìn nàng luống cuống tay chân nhảy xuống xe ngựa, vội la lên:

“Hảo hán tha mạng.”

“Ta không có tiền.”

Ai da, thật sự là một cô nương ngốc mà.

 

Hết.