Chương 12 - Trăng sáng chiếu tuyết trắng

Ta tức giận đến nỗi hai mắt tối sầm lại, sau khi thay xong xiêm y, ta tức giận đi tới tiền sảnh.

Lục Chấp mặc y phục dành cho tân lang, khuôn mặt kia vẫn còn vẻ thiếu niên ngây ngô non nớt.

Nhưng không biết vì sao, ta chỉ cảm thấy vô cùng quái dị.

Hắn chợt trầm ổn lãnh khốc hơn.

Ta vừa mới vào đại sảnh, Lục Chấp liền xoay người, ánh mắt nặng nề rơi trên người ta.

Trông hắn còn giận dữ hơn cả ta.

“Kim Triêu, nàng tức giận với ta mà phải làm đến nước này sao?” Ngữ khí mang theo sự chất vấn.

Ta sững sờ nhìn hắn, hai tay bắt đầu run rẩy: “Ngươi…”

“Ngươi là hắn?”

Sợ hãi, khổ sở và tuyệt vọng đồng loạt tràn vào trong đầu ta.

Đây là người đã mang đến những cảm xúc tiêu cực đó cho ta.

Lục Chấp có được ký ức tương lai chợt tái nhợt hẳn đi, hắn đến gần, còn ta lui về phía sau.

Nha hoàn vội vàng tiến lên ngăn cản hắn.

“Kim Triêu, nếu bây giờ nàng hòa ly với Bùi Ngọc, ta sẽ không nhắc đến nữa.” Lục Chấp nghiến răng nghiến lợi nói.

Ta sợ hãi vịn lưng ghế, nghe đến đây chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười:

“Lục Chấp, ngươi thật là… thật nực cười!”

Hắn lại cho rằng ta vẫn còn tình cảm sâu đậm với hắn.

Dù có làm gì đi nữa, ta cũng sẽ đợi hắn ở đó.

“Ngươi chính là kẻ điên.” Ta mắng.

Lục Chấp không phản bác, hắn nhìn chằm chằm ta, đôi mắt thâm trầm.

Ta nghe thấy hắn nói: “Kim Triêu, Bùi Ngọc không phải người tốt, hắn có rất nhiều kẻ thù, nàng không cần phải lội vào vũng nước đục này.”

Ta không cần hắn nhắc nhở, ta cũng không phải kẻ ngu xuẩn không biết gì cả.

Nếu đã nguyện ý gả, tất nhiên là ta đã hạ quyết tâm cùng tiến cùng lùi với Bùi Ngọc.

Ai bảo hắn cho ta tiền tiêu cơ chứ.

18

“Không phiền ngươi quan tâm.”

Nhắc tới Bùi Ngọc, ta phút chốc tỉnh táo lại, ngồi ở chủ vị.

Lạnh lùng nhìn Lục Chấp, ta khách khí xa cách nói: “Lục công tử, nếu đêm khuya ngươi đến đây để nói những chuyện hoang đường này thì xin thứ lỗi, ta không tiếp khách nữa.”

Thấy ta mặt không chút thay đổi, Lục Chấp khoanh tay đứng đó, chậm rãi nói:

“Kim Triêu, ta biết nàng oán ta hận ta. Nhưng bất luận nàng có tin hay không, trong lòng ta có nàng.”

Mặt ta cùng nha hoàn nhất thời trắng bệch một mảnh.

“Phu nhân.” Nàng ấy gắt gao bảo vệ trước người ta, nhỏ giọng hỏi: “Hắn bị điên rồi sao?”

Ta cố nén lửa giận, vừa định mở miệng đuổi người thì Lục Chấp lại ngắt lời:

“Kim Triêu, ta sẽ không buông tay. Sau này, trong phủ ta ngoại trừ nàng thì sẽ không có người nào khác nữa.”

Hắn tự nói: “Nếu nàng không muốn hòa ly, đợi nửa năm sau Bùi Ngọc chết đi, ta sẽ đón nàng về phủ.”

Điên rồi, thật sự là điên rồi!

Nhưng hắn nói... Bùi Ngọc sẽ chết.

Trong lòng ta vừa hoảng vừa loạn, không có chủ ý.

Trong đầu hiện lên con ngươi mỉm cười của Bùi Ngọc.

Ta không muốn hắn ta chết, cho dù có được rất nhiều tiền, ta cũng không muốn hắn ta chết.

Lục Chấp nắm chắc thắng lợi nhìn ta, tựa hồ biết ta nhất định sẽ nhịn không được hỏi hắn.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lẽo:

“Lục công tử đây là - - chắc chắn ta sẽ chết?”

Bùi Ngọc mặc mãng bào đỏ thẫm mỉm cười đi tới, chỉ là ý cười không tới đáy mắt.

Ta lập tức đứng lên, có loại cảm giác khó có thể hình dung tràn ngập trong lòng, giống như là có chỗ dựa.

Bùi Ngọc đi tới trước người ta, sờ sờ đầu ta.

“Đừng sợ.” Hắn ta thấp giọng an ủi.

Ta gật đầu, thân hình căng thẳng dần dần thả lỏng xuống.

Lục Chấp trầm mặt, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia bi thương cùng bối rối.

Ta hiếm khi để ý đến hắn.

“Nàng về phòng trước đi, nơi này giao cho ta nhé?” Bùi Ngọc nhẹ giọng hỏi ý kiến ta.

Ta cầu còn không được, nhanh chóng gật đầu.

Không chút do dự mang theo nha hoàn xoay người rời đi.

Lục Chấp, đời này hay kiếp sau, kiếp sau nữa, ta vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn nữa.

19

Đêm đó, không biết Bùi Ngọc nói cái gì, Lục Chấp không bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa.

Mà không bao lâu sau, Lục gia và Lê gia sụp đổ.

Bùi Ngọc tự mình dẫn người tịch thu phủ đệ, Lục Chấp và Lê Uyển bị phán lưu đày.

Ta chuộc lại được Đông Hỉ.

Nàng vẫn hoạt bát như thế, ta rất vui.

Cho đến khi sự việc kết thúc, Bùi Ngọc cũng không muốn biết bí mật của ta, hắn ta chỉ nói cho ta biết, nếu có người dám khi dễ ta thì ta phải biết phản kháng lại.

“Có ta chống đỡ cho nàng rồi, sợ cái gì?”

Ta cười khanh khách ôm lấy hắn ta, trong lòng cực kỳ vui mừng.

Nửa năm sau, Bùi Ngọc vẫn còn sống tốt.

Rốt cục ta cũng yên tâm, quyết định lôi kéo hắn ta đi dạo lễ hội hoa đăng.

Vẫn là bộ dáng náo nhiệt trong trí nhớ.

Ta đứng dưới tàng cây, kiễng mũi chân hôn môi Bùi Ngọc, nhỏ giọng nói:

“Đại nhân, ta thích chàng.”

(Hoàn chính văn)