Chương 9 - Trận Chiến Cuối Cùng Của Chị Trần
Sau vài câu chào hỏi khách sáo, ông bất ngờ hạ giọng:
“Đúng rồi, chị Trần… chị còn nhớ Lâm Duyệt không?”
Tôi khẽ giật mình.
“Nhớ. Sao thế?”
“Cậu ta… gặp chuyện rồi.”
Sắc mặt ông trầm xuống, hơi khó nói.
“Sau đó, cậu ta rời thành phố, về một thị trấn nhỏ, làm pháp vụ cho một công ty tư nhân. Kết quả, lại giở chiêu cũ — xúi giục nhân viên tố cáo sếp trốn thuế, định diễn lại ‘vở anh hùng chính nghĩa’ như lần chơi chị.”
“Cậu ta tưởng sẽ lại được tung hô và kiếm chác một khoản?” Tôi hỏi.
“Đúng. Nhưng lần này, gặp nhầm người.”
“Sếp của cậu ta là một tay rất cứng, sổ sách sạch sẽ, không sai sót gì. Lập tức kiện ngược Lâm Duyệt tội ‘tống tiền’ và ‘bôi nhọ uy tín doanh nghiệp’.”
Luật sư Vương lắc đầu.
“Bằng chứng rõ ràng. Lâm Duyệt bị kết án… ba năm.”
“Giờ vẫn còn trong trại.”
Tay tôi hơi khựng lại giữa không trung, ly rượu chao nhẹ.
Ba năm.
Cuối cùng, cậu ta cũng phải trả giá — không chỉ là mất việc, mất tương lai, mà là… mất cả tự do.
Tôi hạ giọng: “Còn bố mẹ cậu ta thì sao?”
“Bố cậu ta nghe tin con bị bắt thì tức đến mức đột quỵ, giờ nằm liệt giường. Mẹ cậu ta vừa chăm chồng, vừa phải đi làm thuê để trả nợ. Cuộc sống rất khổ.”
Luật sư Vương thở dài.
“Một suy nghĩ sai lầm, hủy hoại ba con người.”
Tôi im lặng.
Trong tiếng nhạc du dương, giữa tiếng cười nói rôm rả của bữa tiệc, tôi lại cảm thấy ngực như bị đè nặng.
Tôi không thấy hả hê.
Cũng không có cảm giác “báo thù thành công”.
Tôi chỉ thấy… buồn.
Buồn cho Lâm Duyệt, và cho cả bố mẹ cậu ta — những người bị con mình kéo xuống hố sâu.
Nếu biết có ngày hôm nay, liệu cậu ta có chọn như vậy không?
Tiếc thay, có những người vĩnh viễn không hiểu được chân lý đơn giản ấy.
Họ luôn ảo tưởng mình là người đặt ra luật chơi, nghĩ rằng có thể dẫm nát lòng tốt và giới hạn của người khác dưới chân.
Mà không hề biết rằng — mọi món quà của số phận đều đã được âm thầm ghi giá từ trước.
Một khi bạn chọn con đường làm tổn thương người khác, điểm đến cuối cùng… chỉ có thể là tự hủy diệt.
12
Sau bữa tiệc, tôi đã đưa ra một quyết định.
Tôi âm thầm quyên góp một khoản tiền, gửi về chính quyền khu phố nơi bố mẹ Lâm Duyệt sống, ghi rõ: dùng cho chi phí y tế và sinh hoạt của họ.
Khi luật sư Vương biết chuyện, ông hỏi tôi:
“Không phải chị vẫn còn hận họ sao?”
Tôi khẽ lắc đầu.
“Tôi hận Lâm Duyệt. Nhưng bố mẹ cậu ta thì vô tội.”
“Tôi giúp họ… không phải vì tha thứ, cũng không phải vì thương hại.”
“Tôi chỉ muốn… khép lại quá khứ tăm tối ấy một cách đàng hoàng.”
Tôi không muốn sống mãi trong oán hận.
Quãng thời gian đó đã khiến tôi mất rất nhiều.
Nhưng cũng dạy tôi nhiều điều.
Dạy tôi nhìn rõ sự phức tạp của lòng người, và học cách bảo vệ bản thân.
Nó như một trận cháy rừng — đốt sạch mọi ngây thơ và yếu đuối, để tôi được tái sinh từ tro tàn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Giờ đây, tôi đã có tất cả những gì mình mong muốn: tài sản, sự nghiệp, sự tôn trọng.
Tôi không còn là Trần Tĩnh năm xưa — người phụ nữ cần được người khác công nhận để thấy mình có giá trị.
Giá trị của tôi, do chính tôi định nghĩa.
Trước cửa khách sạn, tấm biển “Khách sạn cao cấp Hòa Lân” lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thỉnh thoảng, tôi đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn dòng người ra vào bên dưới.
Họ đến từ khắp nơi, mang theo câu chuyện của riêng mình, dừng chân lại đây một lúc rồi tiếp tục hành trình.
Khách sạn của tôi là nơi dừng chân ấm áp mà họ từng cần.
Cũng giống như ngày xưa, khi tôi lập nên “Nhà Hòa Lân” — tôi từng hy vọng sẽ đem đến một nơi chốn dễ chịu cho người khác.
Chỉ khác là, lần này… sự tử tế của tôi đã có giới hạn.
Giới hạn đó, không ai được phép vượt qua.
Tôi nhìn vào gương, thấy một người phụ nữ tự tin, điềm tĩnh đang mỉm cười với mình.
Cuộc đời tôi thay đổi, bắt đầu từ tấm vé số trúng 5 triệu tệ.
Nhưng thứ thật sự giúp tôi giành lại tất cả… không phải là may mắn,
Mà là thứ sức mạnh đã nâng tôi dậy khi cả thế giới quay lưng:
dũng khí không chấp nhận số phận.
Cuộc đời tôi, thật ra đã chiến thắng…
Ngay từ giây phút tôi nhìn đám người vô ơn kia và thốt ra chữ “Cút.”