Chương 2 - Thanh Xuân Ngọt Ngào Có Cậu - Trái Tim Chờ Đợi

4,Một buổi tối, chúng tôi cùng ngồi bên bờ hồ, nơi ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước lấp lánh.Hoàng đột nhiên nhìn tôi, giọng trầm ấm:

“Em có biết vì sao tôi lại muốn gặp em vào hôm đó không?”

Tôi ngước nhìn anh, không nói gì.

“Tôi đã đợi một cơ hội để bước vào cuộc đời em. 

Hôm ấy, khi đọc bài đăng của em, tôi biết đây là lúc không thể chần chừ thêm nữa.”

Tôi bối rối, không ngờ những lời nói của mình lại có sức ảnh hưởng đến vậy.

“Vậy... anh nghĩ em sẽ đáp lại anh sao?”

Tôi hỏi, giọng nhỏ nhẹ.

Hoàng mỉm cười, nắm lấy tay tôi.

“Anh không cần biết kết quả. Chỉ cần được ở bên em, anh đã mãn nguyện rồi.”

Đêm đó, trái tim tôi lần đầu rung động vì Hoàng.

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết rằng mình đã sẵn sàng mở lòng, để người bạn cũ năm nào trở thành người nắm tay tôi trong những ngày tháng tới.

 

5,Sau hôm ấy, Hoàng và tôi duy trì những cuộc gặp gỡ nhiều hơn.

Chúng tôi cùng nhau chia sẻ nhiều điều, từ những ký ức cũ đến những dự định mới.

Hoàng không bao giờ thúc ép tôi phải làm gì, chỉ nhẹ nhàng quan sát và chờ đợi.

Một buổi tối, khi ngồi cạnh nhau bên hồ, Hoàng nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.

“Em có biết, từ lâu, anh đã luôn mong mình sẽ có những ngày thế này, chỉ có em và anh.”

Lời nói ấy khiến tim tôi như thắt lại. 

Tôi bối rối, không biết nên phản ứng thế nào.

“Hoàng, em không biết... nhưng em thấy mọi thứ thật khác.”

Hoàng mỉm cười, nắm nhẹ tay tôi.

“Chúng ta đã mất nhiều thời gian để nhận ra nhau. Nhưng từ bây giờ, anh sẽ ở đây, anh sẽ ở đây, bên em, mãi mãi.”

Lần đầu tiên, tôi nhận ra trái tim mình đã tìm được chốn bình yên, nơi Hoàng là điểm tựa.

Và có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi hiểu rằng, tình yêu đôi khi đến từ những nơi ta không ngờ nhất.6.Một năm sau, ngày Valentine đến. 

Tôi không còn buồn bã hay cô đơn như năm trước. 

Thay vào đó, tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc, vì biết rằng mình có Hoàng bên cạnh.

Hoàng bất ngờ đưa tôi đến quán cà phê cũ – nơi mọi chuyện đã bắt đầu. 

Tôi thoáng chần chừ khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, nhưng Hoàng nắm tay tôi, ánh mắt trấn an:

“Hôm nay không phải để nhắc lại quá khứ. Hôm nay là để chúng ta viết nên một tương lai mới.”Anh kéo ghế cho tôi ngồi xuống, rồi lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ. 

Mở ra, đó là một chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh tế, ánh bạc lấp lánh dưới ánh đèn.

“Anh đã đợi rất lâu để có thể nói điều này.” 

Hoàng nói, giọng ấm áp nhưng rõ ràng. 

“Anh không phải người đầu tiên yêu em, nhưng anh mong mình sẽ là người cuối cùng. 

Em đồng ý để anh nắm tay em đi hết chặng đường còn lại chứ?”

Nước mắt tôi chực trào, nhưng không phải vì đau lòng, mà vì hạnh phúc. 

Tôi gật đầu, lòng tràn ngập cảm xúc.

“Vậy từ giờ, trái tim em sẽ không còn phải ‘bán rẻ’ nữa.” tôi cười, đùa một câu nhẹ nhàng.

Hoàng cũng bật cười, nắm chặt tay tôi: “Vì trái tim em đã thuộc về anh, mãi mãi.”

Ngày Valentine năm nay khép lại bằng một khởi đầu mới. 

Sau tất cả, tôi nhận ra rằng hạnh phúc không phải là tìm kiếm ai đó hoàn hảo, mà là tìm được người thực sự yêu mình, ở lại bên mình, và sẵn sàng chờ đợi mình – như Hoàng. 

-  HOÀN  -