Chương 1 - Thanh Xuân Ngọt Ngào Có Cậu - Trái Tim Chờ Đợi
1,
Ngày Valentine, trong khi các cô gái khác ôm hoa, nhận quà, thì tôi ngồi trong quán cà phê quen thuộc, chứng kiến bạn trai cũ 6 năm của mình đang cầu hôn một cô gái khác.
Cái nhìn rạng rịt đặt chiếc nhẫn lên tay cô ấy giống như một lời tuyên án dành cho tôi.
“Mình đã chia tay mà. Em đừng hiểu lầm.”
Anh ta tự biện minh khi bắt gặp tôi nhìn thấy.
Mọi lời giải thích như muối sát thêm vào vết thương lòng.
Tôi lạnh lùng bước ra, quyết định không rơi nước mắt vì một kẻ không xứng đáng.
Thay vì đau khổ, tôi mở điện thoại, đăng tải một bài đăng mới trên trang cá nhân:
“Ai đó muốn mời tôi đi ăn lẩu ngay bây giờ không? Tôi sẽ bán rẻ trái tim mình cho người đó.”
Không ngờ bài đăng của tôi nhanh chóng gây bão.
Hàng nghìn lượt like, bình luận chen chút.
Trong số đó, một tin nhắn đặc biệt thu hút sự chú ý của tôi:
“Hãy để tôi mua trái tim cô, đổi lại, cô phải giữ trái tim tôi trọn đời.”
Đó là một tài khoản vô danh, không ảnh, không thông tin.
Dưới áp lực hàng nghìn lượt like đang tăng chóng mặt, tôi liều lĩnh đáp lại:
“Ok, hẹn anh tại quán lẩu X lúc 8h tối nay.”
2,
Tôi đến quán lẩu vào đúng 8h, tim đập loạn xạ.
Đây là lần đầu tôi kết nối với bạn qua mạng.
Thế nhưng, khi bước vào, tôi nhận ra một người đeo khẩu trang đang ngồi chờ, bộ dáng quen thuộc đến kỳ lạ.
“Cô đến rồi.”
Anh ta nói, giọng điềm tĩnh.
Khi anh ta tháo khẩu trang, tôi lặng người: Đó là Hoàng – tên bạn thân cấp ba tốt bụng, người đã từng có lúc tôi chỉ coi như anh trai.
“Tôi không ngờ cô lại gây sóng trên mạng xã hội vì một kẻ không xứng đáng như vậy.”
Hoàng nhíu mày, gần như trách móc.
Tôi bắt đầu cảm thấy ngốc nghếch khi kể lại chuyện mình đã làm.
Hoàng lặng lẽ một chút, rồi nói tiếp:
“Tôi nghiêm túc đó. Hãy để trái tim cô được bàn tay tôi bảo vệ. Lần này, đừng có bỏ rơi nữa.”
Tôi bối rối trước lời nói của Hoàng.
Những kỷ niệm thời cấp ba ùa về, hình ảnh cậu bạn luôn âm thầm ở bên.
"Cô nghĩ tôi đùa à? Sáu năm qua, tôi luôn dõi theo cô."
Hoàng nói, ánh mắt chân thành.
Chúng tôi ăn lẩu, trò chuyện suốt đêm.
Lần đầu sau thời gian dài, tôi cảm thấy vết thương trong lòng được xoa dịu.
3,
Sau buổi tối hôm đó, Hoàng trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của tôi.
Chúng tôi không gọi nhau là bạn thân nữa, nhưng cũng chưa chính thức bước vào một mối quan hệ nào cả.
Có điều, sự hiện diện của anh dần làm tôi quên đi nỗi đau cũ.
Một hôm, tôi đang mệt mỏi vì công việc, thì nhận được tin nhắn từ Hoàng.
“Tối nay tôi qua đón cô. Có một nơi cần đến.”
Không để tôi từ chối, Hoàng xuất hiện trước cửa nhà với một chiếc xe máy và nụ cười tự tin.Anh đưa tôi đến một quán ăn nhỏ bên bờ sông, nơi ánh đèn vàng hắt lên từng chiếc bàn gỗ mộc mạc.“Cô cần nghỉ ngơi, không phải làm việc như một cỗ máy.” Hoàng nói, kéo ghế cho tôi.
Chúng tôi ăn uống, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt.
Hoàng kể về những lần anh lén lút nhìn trộm tôi thời cấp ba, về cách anh luôn tìm lý do để được ở gần tôi.
Tôi cười, nhưng trong lòng không khỏi xúc động.
“Anh đã chờ đợi lâu như vậy, không mệt sao?”
Tôi hỏi, nửa đùa nửa thật.
“Có chứ.”
Hoàng trả lời, ánh mắt tràn đầy sự kiên nhẫn.
“Nhưng chỉ cần được ở bên cô, mọi thứ đều đáng giá.”
Đêm đó, khi Hoàng đưa tôi về, anh dừng lại trước cửa nhà, ánh mắt nhìn tôi sâu thẳm:
“Tôi không muốn em quyết định vội vàng. Chỉ cần em biết rằng tôi ở đây, sẵn sàng đợi đến khi em sẵn sàng.”