Chương 2 - Tra Nam Chẳng Đáng Một Xu
Mặc cho mùi tanh khó chịu bám trên tay mình, anh ta cũng không quan tâm việc những chiếc vỏ cua chưa được khử trùng làm xước tay mình.
Động tác tách cua của anh ta chuyên nghiệp và thành thạo, miếng thịt cua bóc ra đều được xếp ngay ngắn trên đĩa.
Không bóc qua hàng chục con cua, e rằng không thể luyện được trình độ như vậy.
Chai rượu vang trong dạ dày bắt đầu cồn cào, nghĩ đến gương mặt của Tống Dục Thư cùng phần cua đó, tôi không kìm được mà cảm thấy buồn nôn.
Tôi cầm chai sữa chua, ngồi thừ trên ghế sô pha ở phòng khách.
Hai năm qua, tôi luôn bận rộn.
Bận gọi vốn, bận chiêu mộ nhân tài, bận tiếp nối cuộc điện thoại công việc không hồi kết, những buổi tiệc mời rượu với vô số mưu tính, dò xét lẫn nhau.
Thời gian tôi dành cho Tống Dục Thư ít đến mức đáng buồn. Ít đến nỗi chẳng hề nhận ra người bên gối đã trở nên mục rữa như vậy.
Cánh cửa phòng sách bất chợt mở ra, Tống Dục Thư vội vã bước ra, vừa cài cúc áo sơ mi một cách lộn xộn.
Tôi cầm chai sữa chua gõ vài cái lên chiếc bàn bên cạnh, phát ra vài tiếng "cộp cộp cộp".
Lúc này Tống Dục Thư mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi ngồi trên sô pha.
Anh ta chỉ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng nói với tôi bằng giọng dồn dập: "Tiểu Nhụy bị viêm dạ dày tái phát, anh đưa cô ấy đến bệnh viện. Em đi ngủ sớm nhé."
Anh ta đi như một cơn gió, lướt qua rồi biến mất.
Chân tay thật nhanh nhẹn.
Nhưng mà cúc áo lại cài lệch.
Xem ra, đúng là rất gấp.
Dù gì thì ngày thường, trước khi ra khỏi nhà, anh ta còn kỹ lưỡng phối màu tay áo và cà vạt cơ mà.
Tôi chợt nhớ đến ngày mình nhập viện vì viêm ruột thừa, Tống Dục Thư đã lạnh lùng nói qua điện thoại: "Hộ lý còn chăm sóc chu đáo hơn anh, bệnh viện nhiều vi khuẩn, về nhà anh còn phải khử trùng. Chuyện chăm nom chỉ là tự cảm động mình thôi, thật sự chẳng có ý nghĩa gì."
Thì ra, không phải là không thể, mà chỉ là tôi không xứng đáng.
Vừa rồi tôi còn nghĩ, liệu có phải mình cũng nên xem lại bản thân một chút.
Nhưng nghĩ lại thì thôi đi.
Tôi không định là người bị người khác cân nhắc, đắn đo rồi miễn cưỡng giữ lại.
Tôi đứng dậy, đi thẳng vào phòng sách của Tống Dục Thư.
Đã không có tình nghĩa, thì đừng trách tôi lấy đi lợi ích của anh ta.
Tôi là kiểu người có thù tất báo.
Anh ta khiến tôi không thoải mái, thì cũng đừng mong yên ổn.
Màn hình máy tính vẫn sáng.
Tôi tiện tay mở cuộc trò chuyện trên WeChat, đoạn hội thoại giữa Tống Dục Thư và Tống Giai Nhụy kéo dài, dài đến mức lần truy vết sớm nhất là từ bốn năm trước.
Cô ta là người tôi mời đến để làm trợ lý sinh hoạt cho vài nhân viên nghiên cứu sản phẩm.
Tống Giai Nhụy quả thực làm việc rất tốt, những người đó đều khen cô ta không ngớt.
Nhưng hóa ra, cô ta cũng đồng thời chăm sóc chu đáo cả Tống Dục Thư.
Một công đôi việc, đúng là chăm chỉ.
Thái độ của Tống Dục Thư cũng từ từ chuyển từ từ chối lịch sự đến đón nhận vui vẻ.
Anh ta thậm chí còn dành thời gian trong công việc bận rộn để cùng Tống Giai Nhụy dạo phố đêm chật chội người qua lại.
Tống Giai Nhụy ríu rít hỏi trên WeChat.
[Sườn chiên giòn có ngon không? Anh thử rồi xem, không phải ngon tuyệt đúng không]
[Món bánh bạch tuộc nhà đó toàn là bột, chẳng có miếng bạch tuộc nào, tức chết mất!]
[Hàu nướng than, ngon đến rụng lông mày, em nói đâu có sai nhỉ? Chủ tịch Tống, đàn ông phải ăn nhiều hàu vào, anh tin em đi.]
Còn Tống Dục Thư, cái người đã kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn, cầu gì đáp nấy, dường như lại là kẻ mà tôi chưa gặp bao giờ.
Khi tôi muốn ăn gà rán, anh ta nói: “Một chảo dầu chiên đi chiên lại nhiều ngày không thay, toàn là chất gây ung thư, ăn vào chẳng khác nào tự sát.”
Khi tôi muốn đi khu chợ đêm nổi tiếng, anh ta nói:
“Mặt đất đầy dầu mỡ, mùi hôi thối lẫn lộn, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm rồi.”
Có lần tôi làm món hàu chiên với dưa leo. Suốt bữa tối anh ta không động vào một miếng, mà chỉ nhăn mặt nhìn tôi, biểu cảm như đang nhìn ai đó ăn phải thứ gì kinh khủng lắm.
Chờ khi tôi đặt đũa xuống, anh ta bảo: “Hệ tiêu hóa của các loại hải sản không thể rửa sạch hoàn toàn, ăn thứ này chẳng khác gì ăn chất thải.”
Lời Tống Dục Thư nói nghẹn lại trong họng tôi.
Nuốt không được, nhổ cũng không xong.
Vài ngày sau đó, anh ta gửi tin nhắn cho tôi nhưng tôi không trả lời một dòng nào.
Không biết từ đâu Tống Dục Thư học được cái mẹo này, anh ta tự nhét mình vào một chiếc hộp to và gửi đến nhà tôi.
Trên tay anh ta còn cầm một chiếc bánh hình vỏ sò mà anh ta tự làm.
Hôm đó lại trùng lúc chuyến bay bị hoãn.