Chương 1 - Tra Nam Chẳng Đáng Một Xu
[FULL] Tra Nam Chẳng Đáng Một Xu
Tác giả: Trong túi của bạn không có đường
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Tại bữa tiệc ăn mừng công ty, Tống Dự Thư, người vẫn luôn nổi tiếng với tính cách sạch sẽ, lại thản nhiên bỏ thịt cua mà anh ta vừa tự bóc vào đĩa của cô thư ký.
Tôi không chất vấn Tống Dự Thư.
Chỉ đặt trước mặt anh ta ba mươi con cua.
Để anh ta bóc cho thỏa thích.
Rồi đến ngày hôm sau, tôi đặt bản thỏa thuận ly hôn vào tay Tống Dự Thư.
Người, tôi có thể không cần.
Tiền, anh ta đừng hòng lấy được đi một xu.
1
Tôi ngồi ở bên trái Tống Dục Thư.
Trơ mắt nhìn anh ta thành thục gỡ từng mảnh cua, bóc lấy thịt cua rồi đặt vào đĩa của cô thư ký.
Động tác của Tống Dục Thư không hề ngừng lại.
Trái lại, khóe môi anh ta còn thoáng cong lên một nét cười nhẹ.
Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao bữa tiệc chúc mừng quan trọng thế này lại được tổ chức ở một quán ăn nhỏ ven hồ.
Nực cười thay.
Chiều nay, khi nhìn thấy Tống Dục Thư gửi cho mình địa điểm tổ chức bữa tiệc, lòng tôi đã ngập tràn hạnh phúc.
Tôi thích ăn cua.
Tôi còn nghĩ rằng, anh ta chọn địa điểm này là vì tôi.
Thậm chí còn hào hứng chuẩn bị, trang điểm kỹ lưỡng.
Chiếc váy liền làm bằng lụa tơ tằm tinh xảo, dây chuyền ngọc phỉ thúy trên cổ, kiểu tóc tinh xảo và lớp trang điểm hoàn hảo trên người tôi… tất cả như đang chế giễu sự ngộ nhận của chính mình.
Có lẽ Tống Dục Thư cảm nhận được ánh nhìn của tôi, nên anh ta quay đầu lại, mắt đối mắt với tôi.
Anh ta hơi lúng túng: “Ôn Dao, em đừng nghĩ nhiều. Tiểu Nhụy mấy hôm trước bị thương ở tay, cô ấy chưa ăn cua bao giờ, nên anh tiện tay bóc cho cô ấy một con thôi…”
Tôi không nói gì, chỉ xoay chiếc bàn tròn, đặt một đĩa cua lớn ngay trước mặt anh ta.
Tống Dục Thư nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Bóc cua đi.”
Tôi khẽ lắc những ngón tay dài được sơn tỉ mỉ, cười nhìn anh ta:
“Em biết là anh chỉ tiện tay bóc cho cô ấy một con cua thôi mà. Anh thấy đấy, em cũng không tiện lắm, vậy nên anh tiện thể bóc giúp em vài con nữa nhé?”
“Ôn tiểu thư, chị đừng hiểu lầm.”
Giọng nói của Tống Giai Nhụy nhỏ nhẹ, khuôn mặt thì tỏ ra rõ vẻ đầy đáng thương và ngây thơ.
“Không sao cả.”
Tôi không bỏ qua cái nhìn không cam lòng thoáng hiện trong mắt cô ấy, từ tốn nói: “Chỉ là một con cua thôi mà, đâu phải không có tiền mua. Chủ tịch Tống đây dù sao cũng rảnh rỗi, chi bằng cứ để anh ta phục vụ mọi người luôn cho tiện.”
Nói xong, tôi nghiêng người gọi trợ lý, bảo cô ấy đi chọn thêm hai mươi con cua lớn nữa.
“Dục Thư, anh đâu thể chỉ phục vụ riêng thư ký Tống mà bỏ qua luôn cả nhóm chúng em, đúng chứ?”
Mọi người đều chờ phản ứng của anh ta.
Tôi nhướng mày nhìn Tống Dục Thư.
Cho đến khi anh ta đành chịu thua, buông đũa xuống rồi cầm lấy bộ dụng cụ tách cua, tôi mới nâng ly, tiếp tục mời rượu mọi người.
Cả buổi tối hôm ấy.
Một mình Tống Dục Thư bóc hơn ba mươi con cua, hai bàn tay anh ta bị đâm đến chảy máu không biết bao nhiêu vết.
Mọi người có mặt hôm đó đều được nếm ít nhất một con cua do chính tay Tống Dục Thư bóc.
Đúng là như vậy, sao có thể thiên vị chỉ một người chứ?
Về đến nhà, anh ta giơ đôi tay đỏ ửng, hiếm khi tỏ ra nũng nịu với tôi:
"Ôn Dao, em xem, anh nghe lời em đến thế nào rồi đấy."
Rầm!
Tôi đóng cửa cái "rầm," gần như đập vào mũi anh ta.
Đồ bẩn thỉu.
2
Tống Dục Thư tự cho mình là một người mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.
Anh ta lúc nào cũng mang theo mình bình xịt khử trùng, nơi nào không có không khí sạch sẽ thì không đặt chân đến.
Ở nhà, chỉ có phòng ăn mới được phép dùng để ăn uống, còn trong phòng ngủ thì ngay cả một cốc nước cũng không được để.
Dụng cụ ăn uống của anh ta, nếu có ai chạm vào, nhất định phải khử trùng ngay. Mà "ai" đó, bao gồm cả tôi.
Anh ta không bao giờ ăn bất cứ thứ gì có thể làm bẩn tay, đặc biệt ghét tôm cua, sò hến. Rõ ràng tôi rất thích hải sản, nhưng chỉ đành vừa ăn món Tây tẻ nhạt cùng Tống Dục Thư, vừa chịu đựng việc anh ta vừa cau mày vừa ghét bỏ.
Nhiều lần, tôi muốn ăn cua. Nhưng Tống Dục Thư lại nhìn tôi với vẻ lạnh lùng rồi cau mày nói: "Những thứ đó chỉ là mấy con bọ ở biển thôi, nhìn đã thấy ghê rồi."
Anh ta còn nói thêm: "Chúng ta không nhất thiết phải ép nhau làm điều mình không thích."
Vậy mà giờ đây, Tống Dục Thư không những không thấy ghê những "con bọ" đó, mà anh ta còn sẵn lòng dùng đôi tay vốn luôn phải khử trùng kỹ càng của mình để bóc vỏ, cắt mang cho người khác.