Chương 34 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú
Thôi rồi. Tôi muốn hủy vụ làm ăn này. Tôi thua rồi, nghiệp vụ của tôi có hạn. Nếu gã Trình Quân kia mà biết tôi làm tình nhân của người này thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ. Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ nữa.
Cứ thế, hắn rót, tôi uống. Càng uống thì tôi càng hết sức để gây chuyện, mềm như cọng bún tựa vào vai hắn.
Đến lúc ba hờ mang tôi ra xe thì tôi cũng hết thấy đường. Tôi đọc địa chỉ cho tài xế của ông rồi tranh thủ chồm lên ghế trên, đề nghị hủy vụ làm ăn này và móc tiền cọc ra trả lại.
- Cô Khương Nhu à, xin cô cứu tôi với. Bây giờ cậu Lục Quốc Vinh đang thích cô mà cô biến mất thì tôi làm sao giải thích đây. Cô ráng giúp tôi thêm một thời gian nữa. Một tháng thôi, sau khi vòng quay vốn của công ty ổn định thì tôi sẽ trả tiền cho cậu ấy và chuộc cô về. – Người đàn ông vừa đẩy cục tiền về phía tôi vừa khóc vừa nói.
- Cũng tại ông cả, bảo tôi giả khùng làm gì? Giờ thì hay rồi, hắn nói với tôi rằng “em thật là thú vị” đấy. – Tôi cũng khóc vì quá sợ hãi.
Suốt quãng đường, vị khách hàng và tôi thay phiên nhau khóc, cọc tiền hết rơi vào túi tôi thì lại quay ngược về tay ông ấy.
Cuối cùng, ông ta ôm ngực như thể đang lêm cơn đau tim, hại tôi sợ mất mật và vì lòng nhân từ nên tôi đã nhận lời giúp ông ta thêm một tháng. Tôi thề là vì tôi thương người chứ không phải vì số tiền công được ông ta nhân lên gấp đôi.
Lúc về đến khu chung cư, tôi choáng váng vì men rượu đã thấm vào người. Sau vài lần vấp ngã, tôi cũng vào được thang máy.
- Ôi mẹ ơi, ma… có ma… a… a…
Tiếng la hét thất thanh khiến tôi lập tức mở mắt và theo phản xạ chạy ra khỏi thang máy. Người đàn ông càng hét to hơn và trong nháy mắt, anh ta đã biến mất.
Tôi không đi nổi nữa và tôi cũng không biết đây là tầng mấy, căn hộ của tôi nằm ở đâu. Gã Lục Quốc Vinh thối tha, anh ta nói thích tôi nhưng lại chuốc rượu cho tôi say mèm.
- Khương Nhu, em… ôi trời ơi… sao em lại thành ra thế này?
Tôi biết đó là tiếng của Trình Quân nhưng tôi không còn sức để trả lời anh nữa, tôi buồn ngủ. Mắt tôi không mở lên nỗi nữa, chỉ có thể cảm nhận được mình được đôi cánh tay vững chãi nâng lên và được mang đi. Tiếp đó, cảm giác ấm nóng, mềm mại xuất hiện trên mặt, thật dễ chịu.
Sau một giấc ngủ dài như vô tận, tôi tỉnh dậy lúc ánh nắng đã xuyên qua bức màn. Gương mặt cau có của Trình Quân phóng đại trước mặt tôi, có hai quầng thâm đen dưới mắt anh, có vẻ như anh đã thức suốt đêm.
- Chào buổi sáng, chủ tịch. – Tôi giả điên, giơ bàn tay lên.
- Hôm qua là lễ hội hóa trang à? – Trình Quân lạnh lùng hỏi.
- Đúng, à, là tiệc sinh nhật kết hợp hóa trang. – Tôi gật đầu như giã tỏi.
- Người phụ nữ hư hỏng, sao em dám uống rượu một cách mất kiểm soát như vậy, nếu tối qua người đó không phải là anh thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôi chống tay ngồi dậy, ngáp mấy cái. Cái gã thầy triết này đang phát điên gì vậy? Tôi có mối quan hệ rất tốt với cư dân sống trong khu chung cư này đấy, nếu không có Trình Quân thì vẫn sẽ có người nhận ra và giúp tôi thôi.
- Yên tâm, tôi cũng không say đến mức để đàn ông lạ bế lên giường đâu.
- Đương nhiên, cái mặt em tối qua như quỷ dạ xoa vậy, hại người khác đái ra quần.
Được thôi, tôi biết hôm qua mình rất xấu nên anh ta cứ thoải mái miệt thị nhan sắc của tôi đi. Nếu biết vậy rồi thì anh ta còn lo gì chứ? Kẻ khinh người.
Anh ta sẽ không thể biết rằng gương mặt quỷ đó đã khiến tôi kiếm được rất nhiều tiền và đã hớp hồn gã đàn ông đẹp trai, giàu có tên Lục Quốc Vinh.