Chương 33 - Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú

Ngay khi bước vào căn phòng sang trọng, tôi đã nhận ra nam chính của vở hài kịch mà tôi sắp diễn đây. Sau khi xác nhận với khách hàng rằng đúng đối tượng, tôi liền lên dây cót cho tinh thần thép của mình.

Nhanh như một con sóc, tôi ào đến, tóm lấy hai cô gái ngồi hai bên hắn quẳng ra xa và ngồi vào lòng hắn. Người đàn ông này thật đẹp trai, tuy thua Trình Quân nhưng cũng gọi là hình mẫu lý tưởng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt lạnh lùng, có mùi tiền. Rất tốt.

Nhưng có lẽ hắn mắc bệnh gì đó nên khách hàng của tôi mới không dám giao con gái ruột của ông ta cho hắn. Tôi không tin là ông ta không có cách tìm ra cô con gái chạy trốn của mình, hẳn chỉ là một cái cớ thôi.

- Chồng ơi, ba em đưa em đến rồi đây. Hôm nay là đám cưới của chúng ta đúng không? Nhẫn đâu? Anh mau đeo vào cho em đi. – Tôi dùng giọng nói dễ khiến người ta buồn nôn nhất để nói.

Khóe môi hắn giật giật mấy cái. Tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn những người xung quanh, ai nấy đều có biểu cảm rất kỳ diệu, khó nói bằng lời và ông ba hờ của tôi thì đang lau mồ hôi. Phòng máy lạnh mà, ông ta sao lại đổ mồ hôi như vậy? Đồ nhát gan, xem diễn xuất xứng tầm ảnh hậu của bà đây.

- Chồng? Ba em nói tôi là chồng em? – Hắn vừa nói vừa đưa tay gỡ chiếc khẩu trang trên mặt tôi ra.

Tôi phối hợp tặng hắn một nụ cười rộng tới mang tai khiến cho mắt hắn mở to, toàn thân hắn cứng lại. Mấy cô gái gần đó thì kinh hoàng núp vào ngực các chàng trai lúc này cũng đang đông cứng.

Vâng, tôi đã vẽ cái miệng mình thành miệng con ếch, rất rộng, má hồng đậm chấm đầy tàn nhang.

- Em… em trang điểm kiểu gì vậy? – Hắn lắp bắp hỏi.

- À, thưa chủ tịch, con bé hơi có chút vấn đề về tâm lý. Rõ ràng cách đây một tuần vẫn bình thường nhưng chẳng hiểu sao sau khi bị bạn trai bỏ thì nó khùng khùng như thế này. – Ông ba hờ của tôi lên tiếng giải thích.

Cái ông già này, phải nói là có vấn đề tâm lý nặng chứ. Tôi tiếp tục vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông và đưa tay chạm vào mặt hắn. Có vẻ hắn sắp ném tôi ra ngoài rồi. Ném nhanh đi để tôi còn lấy phần tiền còn lại và đi mua chân gà cho Trình Quân ăn.

- Đầu óc không bình thường sao còn đưa đến đây? – Hắn cau mày và hỏi.

- Chủ tịch à, việc xảy ra bất ngờ quá, tôi sợ nói ra thì ngài không tin nên là…

Tôi không để gã đàn ông đẹp trai được yên, một tay câu lấy cần cổ hắn làm điểm tựa, tay còn lại vươn ra trước, nhón lấy cái chân gà, đưa lên miệng gặm.

- Ngoan, ăn từ từ thôi. – Hắn lấy khăn giấy rồi lau miệng cho tôi.

Cái gì kỳ vậy? Mau ném tôi đi chứ. Một, hai, ba. Tôi vẫn ngồi trên đùi hắn sau kia thầm đếm đến ba. Khoan đã, không thể gu của hắn mặn mòi như vậy.

Chưa gặm hết cái chân gà, tôi đã trườn lên bàn, lấy ly rượu uống, cố ý làm đổ rượu lên người hắn và lau cái tay đầy dầu mỡ vào áo hắn.

Tôi phải làm mọi cách để thoát thân, nếu không, tôi sẽ có lỗi với khách hàng, tôi không thể làm tình nhân của hắn được. Nếu hắn phát hiện ra sự thật, ông lão kia chết chắc rồi.

- Nào, ngồi xuống đây. Quậy quá.

Hắn đặt tôi xuống sô pha rồi lấy khăn ướt từ tay các anh em của hắn, lau đi vệt dầu mỡ dính trên người. Ánh mắt hắn nhìn tôi lúc có phải là bảy phần bất lực, ba phần bất mãn không nhỉ.

- Chủ tịch à, hay là ngài cho phép tôi đưa con bé về nhé, nó mà say lên thì càng kinh dị hơn nữa. Nó sẽ làm ngài ghét tôi mất. – Ba hờ phối hợp cùng tôi diễn xuất, tay cấu vào đùi, rặn ra một giọt nước mắt nhỏ xíu, nếu không kịp nhìn thì nó sẽ khô mất.

- Không sao. Bé con à, em cứ uống đi, để anh xem khi say em đáng yêu đến mức nào.