Chương 6 - Tôi Nghe Thấy Cây Cối Đang Than Khóc

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Chị ấy ôm ngực, vẫn còn sợ:

“Không sao là tốt rồi! Loại rác rưởi như thế, càng xa càng tốt!

Từ giờ tan ca muộn là chị đưa em về! An toàn là trên hết!”

Tim tôi ấm lên:

“Cảm ơn chị Trương.”

“Cảm ơn gì mà cảm ơn!”

Chị phẩy tay cái xoẹt, “Em là cây phát tài của chị đấy nhé!”

“Đúng rồi, mai có đơn hàng lớn.

Bên ‘CloudTop’ – cái hội sở VIP ấy – đặt lô cây cảnh và hoa tươi để trang trí phòng riêng.

Người ta yêu cầu hàng cao cấp nhất, đích thân chỉ tên bên mình.

Mai em đi với chị một chuyến, vừa học hỏi vừa phụ chị sắp xếp nhé!”

Không khí trong phòng bao “Nghe Tùng Các” bỗng như chùng xuống trong thoáng chốc.

Mọi người đều cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng ánh mắt thì thi thoảng lại lén lút liếc về phía tôi và… “Tổng giám đốc Tần” đang đứng im lặng bên cửa sổ sát đất.

Tôi cúi đầu, giả vờ chăm chú điều chỉnh chậu cây trong tay, cố gắng coi như không có gì xảy ra. Nhưng không khí quá im ắng khiến tôi càng cảm thấy lúng túng. Mỗi một bước chân của tôi trên sàn gỗ đều như vang lên trong đầu.

Chị Trương đứng cạnh, cười đến là rạng rỡ, nhưng tay đang nhẹ nhàng thúc tôi một cái. Tôi quay sang, thấy chị ấy lườm tôi một cái đầy ý tứ, sau đó nhỏ giọng thì thầm:

“Cậu giấu sâu thật đấy Tiểu Mãn… ‘anh hàng xóm’ mà thân thiết thế à?”

Tôi đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy:

“Không phải… chỉ là trùng hợp thôi…”

“Trùng hợp mà người ta nhớ cả vết thương trên tay cậu á?”

Chị Trương nhướn mày, ánh mắt chứa đầy “tôi không tin đâu, nhưng tôi tạm tha cho cậu”.

Tôi không đáp lại, trong lòng vẫn còn rối bời. Không phải tôi không nhận ra ánh nhìn của Tần Dực — à không, Tổng giám đốc Tần — vừa rồi không đơn thuần là xã giao. Nhưng tôi lại chẳng thể lý giải nổi, vì sao một người như anh ta lại có thể nhớ kỹ từng vết xước nhỏ trên cánh tay tôi?

Hay là… tôi đã nghĩ nhiều quá?

Một tiếng ho nhẹ vang lên, là quản lý Tần, dường như cố kéo mọi người về lại không khí công việc.

“Tiếp tục đi, tiếp tục đi, còn mấy chậu chưa vào.”

Bầu không khí rốt cuộc cũng được gỡ gạc phần nào.

Mọi người lại bắt đầu khẩn trương bận rộn, nhưng lần này, ai cũng chú ý đến tôi hơn một chút — nhẹ tay hơn, lịch sự hơn, thậm chí mấy cậu đồng nghiệp trước kia hay đùa dai cũng im lặng hẳn.

Khi mọi thứ được sắp xếp xong xuôi, quản lý Tần đích thân kiểm tra từng vị trí, sau đó hài lòng ký vào phiếu xác nhận.

Chị Trương vui đến mức như trúng xổ số.

Trước khi rời đi, tôi không nhịn được, quay đầu nhìn lại.

Tần Dực vẫn đứng ở nơi cũ, lưng thẳng, bóng dáng cao lớn in trên tấm rèm trắng mờ, bên tay là ly rượu sóng sánh chưa uống một ngụm.

Như cảm nhận được ánh nhìn, anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào tôi trong một giây ngắn ngủi.

Tôi vội quay người, tim đập thình thịch, cùng mọi người rời khỏi căn phòng đầy ánh sáng vàng ấy.

Tôi biết…

Ánh mắt ấy không đơn giản.

Mà sự trùng hợp này — cũng chưa chắc đã là trùng hợp.

Cửa mở ra một khe nhỏ, để lộ gương mặt quen thuộc và bình tĩnh.

Tần Dực mặc chiếc áo thun xám rộng, tóc có hơi rối, trông như vừa từ trong thư phòng bước ra.

Thấy là tôi, anh hơi khựng lại, chân mày khẽ nhíu.

“Có chuyện gì sao?” Giọng anh vẫn thấp và trầm như thường, chỉ là lần này mang theo một chút ngạc nhiên.

Tôi hơi ngại, giơ tay lên khựng khựng mở lời:

“Ờm… Tần tiên sinh, em nghe thấy… hình như cây ngoài ban công nhà anh… sắp héo rồi.”

Anh nhíu mày, nghiêng người tránh sang bên:

“Vào xem thử đi.”

Tôi gật đầu, thay dép, đi theo anh ra ban công.

Ban công nhà anh rất sạch sẽ, bố trí đơn giản, chỉ có vài chậu cây đơn lẻ đặt ở góc.

Ngay giữa, chính là “bệnh nhân” mà tôi nghe thấy cầu cứu ban nãy — một chậu cây cảnh lá to, có vẻ từng rất tươi tốt, giờ lá đã ngả vàng, cụp xuống, đất trong chậu sũng nước, thoang thoảng mùi mốc.

Nó yếu ớt rên rỉ:

“Nhiều nước quá… rễ… thối rồi… cứu tôi với…”

Tôi lập tức ngồi xổm xuống xem kỹ, khẽ gạt lớp đất trên bề mặt — ẩm ướt đến nỗi có thể vắt ra nước, còn bốc mùi chua nhẹ.

Tôi ngẩng lên nhìn anh:

“Anh… dạo này ngày nào cũng tưới à?”

Anh đứng bên cạnh, liếc nhìn chậu cây, hơi mím môi:

“Tôi thấy nó héo… nên cho thêm ít nước. Có vẻ hơi nhiều thật.”

Tôi dở khóc dở cười:

“Nó không héo vì khát đâu, mà vì bị úng đấy. Rễ bị bí, không thở được, mới rũ xuống vậy.”

Tôi cẩn thận bứng cây ra khỏi chậu, quả nhiên nhiều rễ đã đen nhũn, mềm oặt — biểu hiện điển hình của thối rễ.

“Còn cứu được không?” Anh hiếm hoi lộ ra một chút lo lắng.

“Vẫn kịp. Nhưng phải cắt sạch phần rễ hỏng, thay đất, thay chậu luôn. Anh còn chậu sạch với đất dinh dưỡng không?”

Anh gật đầu:

“Chờ chút.”

Một lát sau anh quay lại, mang theo một chậu sứ mới và một túi đất chuyên dùng cho cây cảnh, nhìn cũng biết là hàng xịn.

Tôi vừa xử lý rễ, vừa tò mò hỏi:

“Anh cũng hay chăm cây à?”

“Cũng đang tập.”

Giọng anh vẫn nhàn nhạt.

Tôi cười khẽ:

“Nhưng xem ra… hơi thất bại rồi.”

Không ngờ anh lại khẽ “ừ” một tiếng, vô cùng nghiêm túc:

“Tôi không giỏi nuôi thứ gì sống lâu.”

Tay tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh đứng nơi ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa, gương mặt yên tĩnh, ánh mắt sâu như giếng cạn.

Câu nói đó — không hiểu sao — nghe chẳng giống đang nói về một cái cây.

Tôi không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu, tiếp tục thay đất, trồng lại, xịt nước sương nhẹ rồi đặt cây vào góc sáng tán quang, không có nắng gắt.