Chương 5 - Tối Nay Có Thể
Nhà của Lục Chi Diễn là một căn hộ hai phòng ngủ, cách bài trí rất ấm cúng.
Từ đồ đạc đến trang trí, mọi thứ đều tinh tế và đầy cảm giác sinh hoạt. Có thể nhìn ra người trong nhà từng ôm ấp nhiều hy vọng về một cuộc sống tương lai hạnh phúc.
Là dân vẽ truyện tranh, tôi rất nhạy cảm với các chi tiết không phù hợp với tính cách nhân vật.
Và tôi có thể chắc chắn — cách bố trí nơi đây không phải do Lục Chi Diễn làm.
Nhiều khả năng là… cô gái kia.
Khi hai người còn yêu nhau, chắc hẳn đã từng cùng nhau lên kế hoạch, từng chút một sắp xếp căn hộ này, đặt từng món đồ vào đúng vị trí, với một niềm hy vọng đẹp đẽ về tương lai hai người.
Tim tôi bỗng trùng xuống.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy những dấu vết cuộc sống đã qua cảm giác như mình là người ngoài xâm nhập vào thế giới của họ — thật sự rất không dễ chịu.
Tôi đột nhiên có cảm giác mình như kẻ xâm nhập vào thế giới của người khác — không đúng vị trí, không thoải mái chút nào.
May mà Lục Chi Diễn lúc này đã tỉnh táo hơn nhiều, có thể trò chuyện bình thường.
Anh nghiêng người tựa vào sofa, gò má mang theo màu ửng đỏ vì rượu, khiến biểu cảm có phần vi diệu và dịu dàng hơn bình thường.
“Em biết hôm nay bọn anh tụ tập vì lý do gì không?”
Anh cười nhẹ, như vừa nhớ lại điều gì đó thật đẹp, khiến tôi không nỡ cắt ngang sự chia sẻ ấy.
“Hôm nay bệnh viện cứu được một sản phụ mang thai ba, tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Cả sản phụ lẫn ba đứa bé đều rất nguy kịch. Trong lúc mổ, sản phụ ngừng tim hai lần — nhưng cuối cùng đều cứu được.”
“Để làm được ca này, các chuyên gia từ nhiều khoa cùng hợp sức. Sau đó, gia đình sản phụ đến từng khoa một để cảm ơn và phát kẹo mừng. Lúc đó, anh bỗng nhớ ra vì sao mình muốn học ngành y.”
“Anh muốn cứu người, cứu được thật nhiều người. Thế giới này có quá nhiều bi hoan ly hợp, nhưng thứ khó vượt qua nhất… vẫn là sinh ly tử biệt.”
“Anh hy vọng một đời người có thể bớt khổ một chút, hoặc ít nhất — số người khổ sở có thể ít đi một chút.”
Giọng anh trầm thấp, từng chữ rơi vào tai như nước chảy, nhẹ nhàng mà sâu sắc.
Khoảnh khắc đó, toàn thân anh như phát sáng.
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh rất lâu, tim đập loạn xạ, không tài nào bình tĩnh lại được.
Thời buổi bây giờ, nhiều người nói “bác sĩ” chỉ là một nghề, là công việc để mưu sinh.
Mặc áo blouse là cứu người, cởi ra rồi thì ai nấy sống cuộc đời của riêng mình — điều đó không sai.
Nhưng một người coi việc cứu người là lý tưởng sống, là trách nhiệm — chẳng phải càng đáng trân trọng sao?
Tôi nhìn Lục Chi Diễn, thấy anh cười rất nhẹ, rất nhạt, nhưng lại là nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
Trước giờ, giữa chúng tôi vẫn luôn chỉ là những câu hỏi thăm hời hợt: “Ăn chưa?”, “Ngủ chưa?”, “Hôm nay thời tiết thế nào?”
Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ nội tâm sâu sắc đến vậy.
Cảm giác ấy thật kỳ diệu, giống như anh chủ động kéo tôi lại gần, rồi mở lòng đưa tôi xem một phần con người thật của mình.
Tôi mỉm cười nói khẽ:
“Vậy thì tốt lắm. Có những bác sĩ như anh, tụi em mới yên tâm được.”
Tôi đột nhiên có cảm giác mình như kẻ xâm nhập vào thế giới của người khác — không đúng vị trí, không thoải mái chút nào.
May mà Lục Chi Diễn lúc này đã tỉnh táo hơn nhiều, có thể trò chuyện bình thường.
Anh nghiêng người tựa vào sofa, gò má mang theo màu ửng đỏ vì rượu, khiến biểu cảm có phần vi diệu và dịu dàng hơn bình thường.
“Em biết hôm nay bọn anh tụ tập vì lý do gì không?”
Anh cười nhẹ, như vừa nhớ lại điều gì đó thật đẹp, khiến tôi không nỡ cắt ngang sự chia sẻ ấy.
“Hôm nay bệnh viện cứu được một sản phụ mang thai ba, tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Cả sản phụ lẫn ba đứa bé đều rất nguy kịch. Trong lúc mổ, sản phụ ngừng tim hai lần — nhưng cuối cùng đều cứu được.”
“Để làm được ca này, các chuyên gia từ nhiều khoa cùng hợp sức. Sau đó, gia đình sản phụ đến từng khoa một để cảm ơn và phát kẹo mừng. Lúc đó, anh bỗng nhớ ra vì sao mình muốn học ngành y.”
“Anh muốn cứu người, cứu được thật nhiều người. Thế giới này có quá nhiều bi hoan ly hợp, nhưng thứ khó vượt qua nhất… vẫn là sinh ly tử biệt.”
“Anh hy vọng một đời người có thể bớt khổ một chút, hoặc ít nhất — số người khổ sở có thể ít đi một chút.”
Giọng anh trầm thấp, từng chữ rơi vào tai như nước chảy, nhẹ nhàng mà sâu sắc.
Khoảnh khắc đó, toàn thân anh như phát sáng.
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh rất lâu, tim đập loạn xạ, không tài nào bình tĩnh lại được.
Thời buổi bây giờ, nhiều người nói “bác sĩ” chỉ là một nghề, là công việc để mưu sinh.
Mặc áo blouse là cứu người, cởi ra rồi thì ai nấy sống cuộc đời của riêng mình — điều đó không sai.
Nhưng một người coi việc cứu người là lý tưởng sống, là trách nhiệm — chẳng phải càng đáng trân trọng sao?
Tôi nhìn Lục Chi Diễn, thấy anh cười rất nhẹ, rất nhạt, nhưng lại là nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
Trước giờ, giữa chúng tôi vẫn luôn chỉ là những câu hỏi thăm hời hợt: “Ăn chưa?”, “Ngủ chưa?”, “Hôm nay thời tiết thế nào?”
Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ nội tâm sâu sắc đến vậy.
Cảm giác ấy thật kỳ diệu, giống như anh chủ động kéo tôi lại gần, rồi mở lòng đưa tôi xem một phần con người thật của mình.
Tôi mỉm cười nói khẽ:
“Vậy thì tốt lắm. Có những bác sĩ như anh, tụi em mới yên tâm được.”
Giống như bật công tắc đổi mặt, đôi mắt hoa đào của Lục Chi Diễn khẽ cong lên, ánh nhìn phủ đầy dịu dàng, lặng lẽ mà mãnh liệt dán chặt lên tôi.
Anh nhìn một cách quá mức nghiêm túc, khiến tim tôi đập thình thịch, mặt đỏ bừng, miệng khô lưỡi đắng.
Gương mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt ươn ướt như phủ sương — đúng kiểu “mỹ sắc hại người”!
Tôi luống cuống đứng bật dậy: “Anh… em đi lấy nước cho anh nhé!”
Lục Chi Diễn dường như nhận ra sự hoảng loạn của tôi, nụ cười nơi khóe môi càng sâu thêm, như thể muốn dỗ tôi… lại như cố tình trêu chọc.
Anh uống nước, đôi môi mỏng hơi đỏ khẽ ướt, yết hầu rõ nét theo từng ngụm nước mà lăn lên lăn xuống.
Tôi bất giác nhớ tới câu nói của bạn thân:
“Không chừng anh ta có vấn đề về sức khỏe đấy.” Tôi liền không tự chủ mà quan sát.
Tóc đen, da trắng, vai rộng eo hẹp, thân hình rắn chắc mà cân đối, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Còn có sống mũi cao và yết hầu nổi bật — chẳng phải đều là những “dấu hiệu” dân mạng thường bảo là… người rất có sức sống sao?
“Nhìn gì đấy?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ hoang đường.
Tôi giật nảy, chỉ thấy Lục Chi Diễn cong môi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
“À… em không có nhìn gì…”
Tôi còn chưa nói hết câu, đồng tử lập tức chấn động!
Lục Chi Diễn bất ngờ đưa tay lên… bắt đầu tháo cúc áo sơ mi.
“Vậy… thế này có phải nhìn rõ hơn không?”
Tôi nín thở.
Trong đầu trống rỗng, không biết nên ngoảnh mặt đi… hay là bảo anh mở nhanh thêm chút nữa.
Một cúc.
Hai cúc.
Ba cúc.
Từng chiếc được anh từ tốn tháo ra, vừa chậm vừa cố tình, đôi mắt hoa đào vẫn chăm chú nhìn tôi, ánh nhìn đó — câu người hơn cả lời nói.
Trời ơi! Người thế này… làm gì có ẩn bệnh!?
Anh đây là ẩn giấu kỹ năng mới đúng!
Tim tôi đập nhanh không kiểm soát nổi, đầu óc choáng váng, lưỡi khẽ liếm môi theo bản năng.
Lục Chi Diễn bật cười khẽ, khép lại động tác:
“Được rồi, không trêu em nữa.”
Tôi như bị ai tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt.
Cảm giác… hụt hẫng đến mức muốn đập gối mà hét:
Anh à, đừng dừng lại giữa chừng chứ!!!
Tôi u oán liếc nhìn Lục Chi Diễn một cái — ánh mắt đầy hờn dỗi.
Anh đột nhiên kéo tôi một phát, trời đất xoay chuyển, tôi loạng choạng rồi ngã ngồi vào lòng anh.
Cảm giác xung quanh toàn là hơi ấm của nam giới, còn phía sau lưng tôi… một chỗ nào đó, rõ ràng là… không thể lờ đi được.
Tôi lập tức hoảng loạn.
Chết thật, chuyện gì đang diễn ra vậy?!
Lục Chi Diễn mở miệng, giọng nói khàn khàn, trong đó mang theo chút lửa cháy âm ỉ:
“Chờ thêm một chút. Anh không muốn em làm chuyện đó chỉ vì bốc đồng.”
Bùm! — Mặt tôi đỏ bừng như bị thiêu cháy.
Ai… Ai nói muốn làm chuyện đó?! Anh đừng có vu oan giá họa cho tôi!!
Trong đầu tôi như có một đàn hươu dẫm loạn lên, nghĩ bao nhiêu câu phản bác, mà đến miệng chỉ còn sót lại một tiếng khẽ khàng:
“Ừm~”
…
Tôi ——
Cmn, cái “Ừm” này sao mà mềm yếu, sao mà dịu dàng đến vậy?! Là tôi phát ra á?! Không thể nào!!!
Cánh tay đang ôm tôi của Lục Chi Diễn khẽ run lên, anh bật cười nhỏ — tiếng cười như chọc thẳng vào tim.
Tôi:
Thôi xong.
Tôi không gượng nổi nữa, cho tôi xin một vé đến hành tinh khác.
Những chuyện sau đó… chính là những màn tình chàng ý thiếp, mùi mẫn dính người, mỗi lần nhớ lại là tim đập rối loạn, mặt đỏ tới mang tai.
Trước khi tôi rời đi, anh ôm tôi thật chặt, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
“Đừng dễ dàng nói chia tay. Anh sẽ giải quyết hết những chuyện cản trở.”
Chỉ một câu ấy thôi, tôi như bị đánh thẳng vào tim.
Không rầm rộ thề thốt, chỉ là một câu bình tĩnh, kiên định — nhưng đủ để tôi tin tưởng.
11
Tôi vừa mới quyết tâm nghiêm túc yêu đương với bác sĩ Lục chưa được mấy ngày, thì đã bị bạn gái cũ của anh hẹn gặp.
Ban đầu tôi không định đi. Nhưng cô ta nhắn một câu: “Không dám gặp tôi à?”
Cười chết mất, tôi là chính thất, có gì phải sợ?
Thế là dứt khoát kéo theo bạn thân đi cùng. Cô ấy ngồi cách tôi hai bàn, giả vờ như người xa lạ.
Bạn gái cũ của Lục Chi Diễn vẫn giữ phong cách “bạch liên hoa” – yếu đuối, mong manh, trang phục nhã nhặn, nói năng nhẹ nhàng.
Chẳng lẽ Lục Chi Diễn thích kiểu này sao? Nhưng tôi đâu phải như thế…
Cô ta không dài dòng, thẳng tay đặt lên bàn trước mặt tôi một xấp ảnh — “bốp” một tiếng, như thể đánh thẳng vào mặt tôi.
Tôi không nhịn được liếc nhìn.
Trong ảnh, Lục Chi Diễn trẻ trung hơn hiện tại ánh mắt còn vương nét non nớt và nhiệt huyết.
Lúc thì anh cười, lúc thì nghiêm túc, lúc nghịch ngợm, lúc lại im lặng — nhưng ánh nhìn dành cho người phía sau ống kính luôn dịu dàng, yêu chiều vô cùng.
Bạn gái cũ bắt đầu kể:
“Chúng tôi yêu nhau bốn năm. Có lần anh ấy vượt hai tỉnh chỉ để đến gặp tôi. Vì muốn mua quà cho tôi, anh ấy ăn bánh bao suốt một tháng. Vì dỗ tôi vui, anh chạy khắp thành phố tìm đúng loại hoa tôi thích…”
…
Đúng là những kỷ niệm khiến người ta muốn khoe khoang.
Nhưng sao tôi nghe lại thấy… toàn là một phía cho đi?
Tôi hỏi thẳng: “Vậy… cô đã làm gì cho anh ấy?”
Cô ta đang thao thao bất tuyệt thì khựng lại, ngẩn người ra một lúc, rồi mặt đỏ bừng phản bác:
“Tôi đã làm rất nhiều! Tôi vì anh ấy mà ở lại thành phố này!”