Chương 4 - Tối Nay Có Thể
9
Tôi đến bệnh viện đón Lục Chi Diễn tan làm, thì bắt gặp một cô gái đang đứng bên cạnh, tay xách bình giữ nhiệt. Cô ấy trông ngoan ngoãn, dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại như bánh mochi.
Phải nói là kiểu này rất dễ khiến người ta rung động, đến tôi còn không nhịn được mà liếc nhìn thêm mấy lần.
Cô gái cười với tôi: “Chị cũng đến tìm bạn trai à?”
Chữ “cũng” đó… nghe sao mà tinh tế đến mức khiến lòng tôi khẽ chùng xuống.
Tôi vẫn mỉm cười gật đầu: “Ừ, đúng rồi.”
Cô ấy khá nhiệt tình, bắt chuyện như đã quen từ lâu: “Ai… dạo này em với bạn trai cãi nhau, nên vội vàng mang chút đồ ăn đến dỗ ảnh.”
Tôi cười, vừa trêu vừa dỗ: “Em xinh thế này mà anh ta còn nỡ cãi nhau á? Mắt mũi để đâu rồi? Nếu là chị, chị cưng em còn không kịp ấy.”
Cô ấy bị tôi chọc cười: “Không phải đâu~ Chủ yếu là em tự gây sự, anh ấy thì dịu dàng lại điềm tĩnh, không ai tốt hơn được nữa đâu.”
Tôi nghe mà lòng hơi trầm xuống. Biết nói gì nữa? Đành chúc phúc:
“Vậy chúc hai em có duyên có phận, cuối cùng thành đôi nhé.”
Cô gái bỗng mắt sáng rực lên, reo một tiếng: “A Diễn!”
Tôi sững người. Ai cơ???
Cô ấy vội vàng bước về phía trước. Trước mắt tôi hiện ra một bóng dáng quen thuộc — Lục Chi Diễn, mặc blouse trắng như thể khoác áo gió thời trang, dáng người cao ráo, khí chất nổi bật.
Tôi ngơ ngác.
Tôi… tôi vừa mới chúc phúc cho họ xong đấy???
Lục Chi Diễn nhướng mày, ánh mắt có chút bất ngờ.
Cô gái ngẩng đầu nhìn anh, nâng hộp giữ nhiệt trong tay, dịu dàng nói:
“A Diễn, anh làm cả ngày chắc mệt rồi, em mang canh đến cho anh.”
Tôi cúi đầu, liếc nhìn tay mình… trống không.
Ừm, không đủ chu đáo thật rồi.
Lục Chi Diễn nhìn cô gái, giọng bình tĩnh mà xa cách:
“Không cần đâu.”
Lục Chi Diễn bước vòng qua cô gái, đi thẳng về phía tôi.
Cô gái vẫn đi sau từng bước một, dáng vẻ như đang trong một mối quan hệ mặn nồng:
“Canh ngon lắm đó, em còn đặc biệt dùng bình giữ nhiệt để mang cho anh mà.”
Anh dừng lại trước mặt tôi, cô gái cũng quay đầu nhìn theo, ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Chị này là bệnh nhân của anh à?”
Rồi như đột nhiên giận dỗi, cô kéo lấy tay áo anh, giọng mềm mại pha chút trách móc:
“Anh tan làm rồi còn lo chuyện bệnh nhân làm gì! Không thể tách bạch giữa công việc và đời sống sao?!”
Lông mày Lục Chi Diễn nhíu chặt, giọng mang theo ý giận:
“Em đừng gây chuyện nữa được không? Còn nữa, anh chưa từng thích uống canh.”
Tôi đứng bên nhìn hai người giằng co, bỗng thấy mình thật thừa thãi và ngượng ngùng.
Cúi đầu, co rụt cổ lại, tôi chuẩn bị lặng lẽ rút lui.
Ai ngờ một bàn tay to vỗ lên vai tôi, rồi ôm ngang kéo lại. Một trận trời đất đảo lộn, tôi bị anh kéo vào lòng.
Mặt tôi đỏ bừng như sắp bốc cháy, cả người cứng đờ, tim đập loạn xạ như sấm dội.
Lục Chi Diễn cúi đầu, giọng trầm ấm nhưng kiên quyết:
“Tôi đã có bạn gái rồi. Mong em từ nay đừng làm phiền nữa.”
Cô gái tròn xoe mắt, nhìn anh, rồi lại nhìn tôi.
“Anh… A Diễn, nếu anh muốn tìm người giả làm bạn gái để chọc giận em, thì cũng không cần chọn người như thế này chứ?”
Tôi:???
Ơ hay? Người như thế này là thế nào, nói rõ nghe coi?
Giọng Lục Chi Diễn lạnh đi thấy rõ:
“Thế nào? Tùy tiện đánh giá người khác, đó là tư cách của em sao?”
Cô gái bối rối, lập tức cuống lên:
“Em… em lỡ lời rồi…”
Nhưng Lục Chi Diễn không thèm quan tâm, ôm lấy vai tôi rồi xoay người rời đi.
Tôi máy móc bước theo anh, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại mấy chữ vang dội:
Anh ấy bảo vệ mình… còn gọi mình là bạn gái.
Phía sau gáy tôi bỗng lạnh toát, như có hàng vạn ánh mắt đâm xuyên, gai gai rợn sống lưng.
Nhưng ngực thì lại nóng ran — là cái tên Lục Chi Diễn này, thực sự làm người ta không chịu nổi.
Nếu ánh mắt có thể biến thành vũ khí thật, thì chắc giờ tôi đã thủng như cái rổ rồi.
Trong đầu tôi bỗng “tinh” một tiếng: “Này… anh không phải vì chắn đạn mà mới ở bên em đấy chứ?”
Lục Chi Diễn nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười bất đắc dĩ.
“Người lớn thì phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Anh không phải vì bốc đồng. Anh biết mình đang làm gì.”
Khoảng cách gần đến mức khi anh nói chuyện, lồng ngực khẽ rung, khiến tôi cảm nhận được cả sự chấn động ấy — mềm mềm, tê tê, đánh thẳng vào tim tôi.
Tôi cố đè nén những ý nghĩ bay nhảy trong đầu, vừa ăn cơm vừa cố giữ vẻ bình tĩnh.
Bỗng Lục Chi Diễn lên tiếng:
“Cơm có hợp khẩu vị không? Anh hỏi dì em xem em thích ăn gì.”
Tôi lúc ấy mới phát hiện, đúng là mấy món mình thích thật.
Hóa ra… được người khác để tâm chăm sóc là cảm giác như thế này.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh đang cong môi cười nhạt, ánh mắt rực sáng, chăm chú nhìn tôi.
Bị anh nhìn đến mức lòng tôi rối như tơ vò, tay chân đều không biết để đâu cho phải.
“Cảm… cảm ơn anh.”
Lục Chi Diễn khẽ cười, giọng nhẹ nhàng mà khiến tim người ta run rẩy:
“Chăm sóc bạn gái là điều nên làm mà.”
Câu “bạn gái” ấy của anh khiến tôi đỏ mặt. Ngượng đến mức muốn úp mặt vào bát cơm luôn cho rồi.
Cơm còn chưa ăn xong, anh lại nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, đành vội vàng rời đi.
Tôi không hiểu nghĩ gì, lại như ma xui quỷ khiến mà lén lút đi theo sau anh.
Từ xa, tôi thấy cô gái kia đang ngồi ở hàng ghế chờ, ôm bình giữ nhiệt, cúi đầu khóc — trông vô cùng đáng thương.
Lục Chi Diễn đứng trước mặt cô, rồi đưa tay ra như muốn đỡ lấy cô ấy.
Ngay khoảnh khắc đó, tim tôi như bị ai siết chặt — buốt và trĩu nặng.
Lần trước không kịp rút lui, lần này không thể ngây ngô đứng đó thêm nữa.
Tranh thủ lúc cả hai chưa phát hiện ra, tôi lặng lẽ quay đầu bước đi.
Về thẳng nhà. Không ngoái đầu. Nhưng trong lòng thì rối như mớ bòng bong chưa có hồi kết.
10
Sau đó tôi cứ suy nghĩ mãi…
Tại sao hôm đó anh trả lời lấp lửng như vậy?
Tại sao không nói rõ ràng?
Tại sao lại quay lại tìm cô gái kia?
Làm truyện tranh, tôi đã quen với việc phải phân tích động cơ của nhân vật. Nếu đặt lên Lục Chi Diễn, thì hợp lý nhất chính là: “Anh ấy đang né tránh” và “vẫn còn canh cánh trong lòng.”
Chính những suy đoán này khiến lòng tôi rối bời, bèn gọi điện cho bạn thân để xả hết.
Sau khi nghe tôi kể lại quá trình ở bên nhau, nhất là chi tiết hôm đó tôi đã nhắm mắt sẵn sàng, vậy mà anh lại… không hôn, chỉ nói “ngủ ngon” rồi bỏ đi — bạn thân tôi hét lên trong điện thoại:
“Có người tự dâng đến tận miệng mà còn không ra tay?! Không phải có vấn đề sinh lý gì chứ?!”
Tôi: …
“Nói bệnh thì đừng nói to, văn minh một chút đi.”
Cô ấy: “Biến đi, nói chuyện nghiêm túc!”
Tôi bảo tôi thật sự không biết nữa, rồi lại kể thêm chuyện cô gái kia.
Một người con gái từng bên anh mấy năm trời, cuối cùng cúi mình đi tìm anh, yếu đuối, ấm ức, lại chẳng oán trách gì… Một người bình thường cũng sẽ động lòng, đúng không?
Bạn thân hỏi tôi: “Vậy mày muốn làm gì?”
Tôi đè xuống cơn chua trong lòng, khẽ nói:
“Thì… thành toàn cho họ thôi. Dù sao tao cũng giống như người thứ ba xen vào giữa họ, đúng không?”
Bên kia đầu dây im lặng vài giây, rồi bạn tôi hít một hơi sâu:
“Tao vẫn cảm thấy bác sĩ Lục là người giống tao — lý trí, rõ ràng, không chơi trò lắt léo. Mày không nên rút lui. Nhưng nếu mày đã quyết… tao cũng ủng hộ. Đàn ông thì đầy rẫy, không được thì đổi!”
Nghĩ thông rồi, lòng tôi nhẹ hẳn.
Đúng lúc truyện tranh của tôi tham gia một sự kiện phải tăng thêm chương, tôi bận đến mức mười ngón tay múa không ngừng, người sống mà như quên cả họ hàng.
Thỉnh thoảng Lục Chi Diễn vẫn nhắn vài tin WeChat, thường là kể về ngày làm việc hoặc hỏi han đôi câu, sau đó lại vùi đầu vào công việc.
Thấm thoắt, nửa tháng trôi qua.
Truyện tranh của tôi đạt được thành tích tốt trong sự kiện, khiến lòng tôi vui mừng, cảm giác mình cũng đang sống một cuộc đời không tồi.
Bỗng một cuộc gọi đến — là đồng nghiệp của Lục Chi Diễn.
“Chúng tôi đang tụ họp, Lục Chi Diễn uống say rồi… Cậu ấy vẫn luôn nói là có bạn gái, nên chúng tôi nghĩ nên gọi cho cô.”
“Phiền cô đến đón cậu ấy một chút được không?”
Tôi vừa định từ chối thì đầu dây bên kia bỗng truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc của Lục Chi Diễn:
“Là Tuyết Nhi à? Xin lỗi em, muộn thế này rồi… có làm phiền em làm việc không?”
Giọng anh khàn khàn, dịu dàng, lại mang theo chút từ tính khiến người ta mềm nhũn.
Trời ơi, cái giọng này đúng là câu hồn đoạt vía!
Tôi định bụng sẵn đang có cơ hội, gặp mặt nói rõ một lần cho dứt khoát — vậy là đi.
Đến nơi, phòng bao đã vắng hơn nửa, chỉ còn lại vài người đang vừa nói chuyện vừa trông Lục Chi Diễn.
Anh ấy có vẻ say thật, gục mặt xuống bàn không nhúc nhích.
Tôi đi tới, vỗ nhẹ vai anh: “Lục Chi Diễn?”
Anh khẽ nhấc đầu lên từ khuỷu tay, đôi mắt mơ màng mờ sương ngước nhìn tôi.
Đôi mắt hoa đào ấy như bị hòa tan trong rượu, ẩm ướt, long lanh, quyến rũ chết người.
“Tuyết Nhi?”
Ngay cả giọng nói cũng khàn khàn, như một dòng điện nhẹ len lỏi vào tim.
Tôi như bị dòng điện tê liệt, tim đập thình thịch không kiểm soát — đúng là sắc đẹp hại người!
May mà anh khi say cũng ngoan, ngoan ngoãn để tôi dìu lên xe rồi đưa về tận nhà.
Vào nhà, tôi cho anh uống thuốc giải rượu mua dọc đường.
Dự tính sẽ ở lại khoảng một tiếng, chờ anh tỉnh táo hơn rồi nói chuyện.