Chương 4 - Tôi Là Phản Diện, Nên Liệu Tôi Có Thể Từ Chức

[Bạn đang trong tình trạng suy kiệt, chịu ảnh hưởng của ‘tê cóng’]

[Cơ thể bạn chậm lại và các đòn tấn công trở nên kém chính xác hơn]

[Cái chết có thể xảy ra nếu ‘tê cóng’ kéo dài.]

Đó là một phép mạnh đến mức khiến khuôn mặt mọi người méo mó đi vì kinh hãi. 

Và nó thậm chí còn nuốt chửng cả Thợ Săn Hỏa Giới, Jung Seo-heon.

“Bùm!”

[Kích hoạt Kỹ Năng Bị Động, ‘Hỏa lực’]

Trong giây lát, cảm nhận được sự sống tràn ngập cơ thể anh ta.

[Pháp sư Khổng Lồ Băng cuồng loạn thực hiện hiến tế!]

[Một cơn Hàn Băng cực mạnh xuyên qua ‘Lá chắn Hỏa Diệm’]

[Bạn chịu ảnh hưởng của trạng thái ‘Tê Cóng’]

[‘Tê Cóng’ có thể gây tử vong nếu nó kéo dài quá lâu]

Trong tích tắc, cơ thể anh bị đóng băng.

Tiến đến gần hơn, Jung Seo-heon trốn sau lớp bảo vệ và rút ra lọ thuốc chống đông lạnh đã bị đóng băng bằng một bàn tay run rẩy.

“Phù, phù….”

Bão tuyết vẫn đang gào thét dữ dội. Anh ta liếc nhìn tình hình một lúc, rồi nghiến răng và cúi đầu xuống.

'Mình không ngờ được là nó có thể xuyên qua cả Lá chắn Hỏa Diệm.’

Thật tốt là anh có Thuốc kháng Băng giá. Jung Seo-heon ném vỏ chai rỗng đi và ôm chặt lấy đầu, cố gắng chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt.

Thời gian hiệu lực của Thuốc Kháng Băng Cấp B mà họ được phát chỉ kéo dài một phút.

Với mười lọ mỗi người, họ có thể cầm cự được trong mười phút tới.

Chừng đó là đủ để vượt qua lá chắn Hỏa Diệm và tiến vào vùng Cánh đồng tuyết.

‘Từ đó, chúng ta chỉ cần chạy và không ngoảnh lại.’

Trong lúc tháo chạy khỏi lũ người khổng lồ băng điên cuồng, anh vẫn luôn để mắt đến tình hình đội. 

Thể trạng tăng lên dường như giúp tăng cường sức mạnh, nhưng đồng thời cũng làm chậm tốc độ di chuyển của anh lại. 

Đủ để giữ chúng ở xa, anh kết luận, và thả lỏng cánh tay.

“Ngài Jung Seo-heon.”

“?!”

“Cầm lấy cái này.”

Núp sau một thân cây gần đó, Han Cha-soo lăn thứ gì đó về phía anh.

“Đây là gì?”

"Đó là một loại thuốc thử tôi mang theo. Tôi lấy nó từ một con Golem Lửa…. Dù sao thì, nó sẽ giúp anh cầm cự lâu hơn." (Siren: Golem trong truyền thuyết Do Thái, là tên của con quái vật được làm từ bùn cũng giống như con người nhưng mạnh và khỏe hơn loài người. P/s: dành cho bạn nào mới đọc thể loại này nha) 

Han Cha-soo lắc đầu, dường như khó khăn khi nói quá nhiều. Má cậu trắng bệch đi vì cơn gió rét buốt.

Ánh mắt Jung Seo-heon lóe sáng khi anh nhặt lọ thuốc thử màu đỏ lên. Tinh chất của Golem Lửa. Đó chính xác là những gì anh cần với tư cách là một Thợ Săn Lửa.

Không do dự, anh uống ngay lọ thuốc thử.

“Cảm ơn cậu.”

Han Cha-soo chớp mắt, như thể không hiểu anh vừa nói gì. Sau đó, cậu quay đi, có chút lúng túng, rồi lại đưa cho anh một thứ khác.

“Cái gì đây?”

“Ăn nó đi, tốt cho anh lắm. Ồ, và đừng quên Thuốc kháng Băng của anh.”

Giọng nói nghe giống Baek-sun.

Nghĩ lại, có vẻ hai người họ khá thân thiết. Jung Seo-heon thấy điều đó thật kỳ lạ, nhưng anh vẫn uống thuốc thử.

Vù—vù

Dần dần, cơn bão tuyết dịu lại.

Jung Seo-heon trừng mắt nhìn bọn khổng lồ băng đang áp sát, nhanh chóng vung tay trái.

BÙM—!

Một vụ nổ mạnh vang lên, kèm theo những ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Cổ của hàng tá người khổng lồ băng gãy gục. Những bước chân nặng nề đồng loạt lao về cùng một hướng.

Thùm, thùm, thụp-!

“Chạy ngay!”

Với một tiếng hét trầm khàn đầy căng thẳng, mọi người đồng loạt nhảy lên. Họ chạy theo hướng ngược lại với nơi vụ nổ vừa xảy ra..

Và rồi.

“Chạy tốt lắm.”

Trên ngọn cây cao trong khu rừng lá kim rậm rạp.

Han Cha-soo quay đầu lại, nhìn những người đang bỏ chạy xa khỏi mình.

Những gã khổng lồ đang lùng sục quanh khu vực vụ nổ giờ đây trừng mắt nhìn cậu. 

“Lũ lông lá ngốc nghếch cuối cùng cũng nhận ra chúng đã bị lừa nhỉ.”

Vậy thì, bắt đầu thôi.

[ Kỹ năng, Điều Chế Độc (A) ]

Hơn chục lọ thuốc thử trong tay hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời buốt giá.

Ẩn mình dưới {Tấm màn che Bóng tối], Han Cha-soo siết chặt các lọ thuốc, cố gắng chống lại cơn chóng mặt nhẹ.

Những lọ thuốc thử màu đỏ, xanh lam và vàng.

Đó không chỉ là một cái cớ để tham gia đội hỗ trợ.

Cũng không phải chỉ để đưa tinh chất của Hỏa Tinh Linh cho Jung Seo-heon.

“Đây là giữa sống và chết.”

Bạn luôn phải có kế hoạch B phòng khi kế hoạch A thất bại.

Sau khi uống tinh chất của Golem Lửa, Jung Seo-heon có lẽ sẽ đến được cổng an toàn.

Nhưng nếu một vài Người Khổng Lồ Băng đuổi kịp họ thì sao?

Và nếu Jung Seo-heon sẵn sàng hy sinh để cứu một đồng đội gặp nguy hiểm thì sao?

‘Không đời nào.’

Jung Yi-heon, trong cơn đau khổ vì cái chết của em trai mình, chắc chắn sẽ điều tra những sự kiện xảy ra trong hầm ngục.

Khi làm như vậy, anh ta rồi sẽ nhận ra rằng loại thuốc mà cậu đang pha chế chỉ là một thứ vớ vẩn. 

Ngay cả khi tôi đã giúp Jung Seo-heon trong hầm ngục đi chăng nữa, thì với một kẻ bị thù hận làm mờ mắt như anh ta, tất cả chỉ là đạo đức giả.

Vậy nên, tôi phải loại bỏ tất cả các biến số rủi ro có thể xảy ra.

‘Mình không thể chờ đến lúc được thoát khỏi đây nữa. Một khi mình được tự do, mình sẽ phải học cách sử dụng cơ thể này.’

Với bản chất của ‘Han Cha-soo’, việc ám sát có lẽ sẽ hiệu quả hơn so với đầu đọc những Người Khổng Lồ Băng. 

Nhưng cậu chỉ mới ở trong cơ thể này được nửa ngày.

‘Không thể hành động vội vàng rồi bỏ mạng ở đây được.’

Vì vậy, cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc buộc giữ lại con dao găm cấp B do đội càn quét cung cấp ở bên hông mình.

Khi cậu tặc lưỡi thất vọng, cậu có thể thấy Pháp Sư Người Khổng Lồ Băng giận dữ trong mắt mình.

“Kii-ii-!”

Nó hét lên, chỉ mũi trượng của mình vào cánh đồng tuyết, nhưng vẻ mặt nó lại không hề giận dữ

Theo cử chỉ đó, một vài Người Khổng Lồ Băng quỳ xuống và phủ phục. 

“Chúng định làm gì vậy?”

Đôi mắt Han Cha-soo nheo lại.

Pháp sư đâm đầu nhọn của cây trượng xuống mặt đất đóng băng.

Một nhát.

Đồng thời, cổ họng của những Người Khổng Lồ Băng quỳ gục sát đất đấy bị cắt ra. Những giọt máu xanh lam lan ra nhanh chóng, tạo thành một vòng tròn ma  thuật.

[Pháp Sư Người Khổng Lồ Băng cuồng nộ thực hiện lần hiến tế thứ hai. ]

[Pháp Sư Người Khổng Lồ Băng điên cuồng đã…. ]

Pháp sư vung tay lên đầy phấn khích và hét lớn một tiếng hoang dã.

Ngay lúc đó. 

Bụp!

“Eek!”

Đầu của tên Pháp sư, khi đang vung cây trượng hướng lên trời, bỗng vỡ nát một cách ầm ầm.

Vút!

Pháp sư sờ soạng đầu nó với vẻ mặt không tin nổi.

Máu và chất lỏng màu xanh lục sủi bọt đốt cháy lòng bàn tay nó.

Han Cha-soo, người vừa nhấc Tấm màn che Bóng tối lên, chỉ ngón tay vào nó. 

“Này, đến đây.”

kkiaeee—!

Tiếng gầm của pháp sư vang vọng khắp cánh đồng tuyết.

________________

Thình thịch, thình thịch…!

Cảnh tượng những người khổng lồ băng bị trúng độc chuyển sang màu xanh và ngã xuống như quân cờ domino là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng.

“Hah, tụi chậm chạp hơn là tụi chảy máu nhiều nhất.”

Khuôn mặt của Han Cha-soo tái nhợt khi cậu nhìn xuống những người khổng lồ băng nằm la liệt

Máu đỏ đông lại trên bộ giáp dày của chúng. Tất cả đều là máu của Han Cha-soo.

Ầm!

Sau khi giẫm lên đầu người khổng lồ băng đang quằn quại trên mặt đất, Han Cha-soo hướng ánh mắt về phía đồng tuyết.

Sau khi giết được pháp sư, cậu tiếp tục tiêu diệt lấy những người khổng lồ băng còn lại và kiên nhẫn chờ thời cơ.

Ở đằng xa, cậu có thể lờ mờ nhìn thấy hàng rào phòng thủ của các Thợ Săn bảo vệ tại cổng

Jung Seo-heon và những người còn lại trong đội dường như đã đến nơi an toàn.

“Đến lúc phải tìm…. Khục!”

Han Cha-soo lau lau khóe miệng, cảm thấy phiền toái vì đột ngột trào máu.

“Đắng, phiền phức làm sao.”

Đôi mắt lạnh lùng của Han Cha-soo lướt qua bản thân. Máu khô trên người trông thật khó coi.

Đó là một kỹ năng tôi đã sử dụng trước mặt một nhóm người sắp chết.

[Cảnh báo!]

[Các hành động không phù hợp với danh tính bí mật của bạn sẽ dẫn đến hình phạt].

Đúng rồi, hình phạt.

Đó là hình phạt của [Ngụy trang] khiến cậu chảy máu như một quý tộc ốm yếu.

“Thế là xong với việc giữ nguyên tạo hình, thế giới này.”

Cậu thở dài và lê bước trên mặt đất phủ đầy tuyết.

Có vẻ như, ‘danh tính ngụy trang’ đã áp đặt các hạn chế đối với hành động không phù hợp với vai trò Người chế tạo thuốc.

Bởi vì cơ thể của cậu, vốn bình thường cho đến khi sử dụng thuốc, bỗng nhiên bắt đầu ho ra máu khi cậu sử dụng [Bước chân êm ái].

‘May mắn là nó nhanh và yên lặng như cái tên của nó, và nó cũng giúp mình tăng tốc.’

Tôi không thể sử dụng nó đúng cách cho đến khi tôi loại bỏ lớp ngụy trang của mình.

Đôi mắt của Han Cha-soo híp lại khi cậu băng qua khu rừng lá kim.

Sột soạt, sột soạt.

Tuyết phủ đầy đất.

Một hơi thở trắng như sương thoát ra khỏi miệng Han Cha-soo khi cậu bước đi trên lớp tuyết đóng băng.

Ở xa, cậu có thể thấy một lớp rào chắn màu trắng. Nó giống như có rất nhiều lớp để bao bọc lấy thứ ở bên trong.

“…”

Han Cha-soo nhìn chằm chằm vào lớp rào chắn khi càng tiến đến gần hơn về phía nó, rồi rút dao găm của mình ra.

Một nhà chế tạo thuốc bị một người khổng lồ băng truy đuổi không thể bình an vô sự.

Lưỡi kiếm bạc đứng ngược. Đôi mắt lạnh lùng của Han Cha-soo liếc qua cổ tay mình. 

Đó là khi.

Vù-

“?!”

Ở đằng xa, phía sau một khu rừng lá kim chứa đầy xác quái vật.

Một con quỷ đen trỗi dậy.

[Tâm trí của pháp sư người khổng lồ băng cuồng nộ trỗi dậy ]

[Tâm trí của pháp sư người khổng lồ băng cuồng nộ tìm kiếm sự trả thù!]

Từ bỏ xác thịt của chính nó, nó băng qua cánh đồng tuyết với tốc độ không thể tin được.

Âm thanh kéo dài không tiếng động của da thịt nó khiến tôi rợn cả người.

Kwagak!

Mặt đất bị nghiến dưới chân nó. Một vệt dài bị bỏ lại trên tuyết đóng băng. 

Vù vù vù vù-!

Han Cha-soo có thể nhìn thấy nó rõ ràng.

Bàn tay của một con quỷ lao đi với tốc độ không thể kiểm soát, chỉ về một điểm duy nhất.

“Thứ đó đã bán mắt mình đi đâu vậy…!”

Đó là một bình luận thích hợp, vì mắt của con quỷ thực sự đã bị khoét, nhưng Han Cha-soo vẫn đổ mồ hôi lạnh.

Linh hồn của Pháp sư đang phi nước đại về phía lớp bảo vệ một cách điên cuồng đến lố bịch.

Không phải là cậu đã giết Jung Seo-heon, mà là chính tên Jung Seo-heon đó! (Siren: Ý ổng là ở kiếp trước, để cho mọi người thoát hết ra ngoài, một mình Jung Seo-heon đã hy sinh để đội thoát ra như này!)

Điều này khiến mọi cơ bắp trong cơ thể cậu căng cứng.