Chương 3 - Tôi Là Đứa Con Gái Bị Bỏ Rơi
3
Dì chưa kịp trả lời, vài người bán hàng bên cạnh đã chú ý:
“Cúc Phần, đây là cháu nhà chị à? Thật ngoan quá trời.”
“Chị số hưởng đấy, tuy giờ vất vả nhưng có đứa bé như này, sau này thế nào cũng được nhờ.”
Dì vừa ăn cơm vừa thản nhiên:
“Ai biết được sau này. Giờ chỉ thấy phiền phức thôi.”
Một lát sau, dì lại nói thêm:
“Nhưng con bé học giỏi lắm đấy, cuối kỳ được điểm tuyệt đối, cô giáo khen thông minh.”
“Thế thì phải cố gắng cho đi học!” – ông bán đậu hũ bên cạnh nghe xong gật gù, mồ hôi chảy xuống gương mặt rám nắng –
“Người nghèo như tụi mình chỉ còn trông vào chữ nghĩa để đổi đời thôi!”
Dì cười cười nói nói với mọi người, dù cuộc sống gian khổ, nhưng vẫn có những niềm vui nhỏ.
Tôi không nghe rõ hết câu chuyện, chỉ ngồi bên cạnh cười theo.
Từ đó thành thói quen, ngày nào tôi cũng nấu cơm, mang phần cho dì, vừa ngon vừa tiết kiệm.
Ngày quá nóng, tôi còn mang theo bình nước sôi để nguội, chia cho mọi người cùng uống.
Ở chợ, nước mang theo từ sáng thường uống cạn từ lâu, chẳng ai nỡ bỏ tiền mua nước.
Một bình nước chia cho mỗi người một cốc, ai cũng uống ừng ực một hơi dài, thở phào khoan khoái rồi cảm ơn dì. Không khí quanh sạp vui hẳn lên.
Nhìn gương mặt rạng rỡ của dì, tôi chỉ muốn mãi mãi được ở bên dì. Những ngày ấy là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tuổi thơ tôi.
Tôi chớp chớp mắt. Nhưng làm sao được chứ? Dì chỉ là dì thôi, tôi còn bố mẹ ruột, sớm muộn cũng bị đưa về.
Tôi chỉ mong quãng thời gian này kéo dài thêm một chút nữa, để được ở bên dì thêm một chút.
Những ngày yên ổn ấy kéo dài suốt sáu năm, cho đến khi tôi học lớp 8.
Trường cấp hai ở rất xa nhà và xa cả chợ, tôi không thể mỗi ngày mang cơm cho dì được nữa.
Không những vậy, chính tôi cũng phải ăn bán trú ở trường, mỗi ngày phải nộp 5 đồng tiền cơm.
Cơn bão kèm theo gần nửa tháng mưa lớn khiến cả thị trấn miền Nam chìm ngập trong nước.
Trên đường từ chợ về, dì không thấy trong làn nước cao đến đầu gối có một hố sâu, trượt chân ngã rất nặng.
May mà không gãy xương, nhưng phải nghỉ ngơi một thời gian.
Chợ đầu mối lại nằm ở vùng ngoại ô xa xôi, chân dì chưa khỏi thì ít nhất nửa tháng không thể đi lấy hàng, không thể ra bán.
Không có thu nhập, trong nhà lại phải ăn uống, trả tiền thuê nhà và tiền thuốc men chữa chân – mọi thứ đều dồn lên vai dì.
Cuộc sống ngay lập tức trở nên khó khăn, mấy ngày liền chỉ có cơm trắng với dưa muối hoặc mì luộc chan nước lã.
Đúng lúc đó, tôi còn phải đóng tiền nội trú, tiền tài liệu và tiền ăn.
Nhìn gương mặt tiều tụy của dì, tôi thật sự không sao mở miệng xin.
Nhưng tôi cũng hiểu rất rõ, đi học là con đường duy nhất để thoát khỏi số phận này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi nghiến răng, đội mưa to quay về nhà bố mẹ ruột.
Tôi muốn hỏi họ lấy tiền!
Họ sinh ra tôi, tại sao lại không chịu có trách nhiệm với tôi?
Ngôi làng nơi tôi lớn lên vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bố mẹ cấm tôi bén mảng đến đây, càng không cho tôi về nhà.
Bước theo con đường lầy lội, đến trước cửa căn nhà trong ký ức, tôi chợt không nhận ra nữa.
Ngôi nhà tranh cũ giờ đã biến thành một căn nhà hai tầng khang trang, tường xi măng sáng loáng.
Để xây được thế này, chắc hẳn phải tốn rất nhiều tiền.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, mẹ đã nhìn thấy.
“Con về đây làm gì!”
Bà nhìn tôi như nhìn kẻ thù, ánh mắt đầy cảnh giác:
“Không phải con định quay về đây đấy chứ? Trong nhà này không có chỗ cho con đâu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, bố và em trai đang đứng ở đó.
Bố tôi thậm chí không thèm xuống nhìn lấy một cái.
Tôi không cho phép mình rơi nước mắt.
Tôi đến đây là để đòi tiền, không thể để khí thế yếu hơn.
Thật ra trước đây tôi cũng từng lén quay về một lần.
Khi ấy em trai mới hai tuổi, nhà vẫn chưa xây được căn nhà xi măng này.
Tôi nhìn thấy mẹ đang ôm em trai, trên gương mặt là sự dịu dàng và yêu thương mà tôi chưa từng thấy.
Lần đó bố không có ở nhà, ông đi thị trấn làm thuê rồi.
Nghe nói từ khi có con trai, ông làm việc rất hăng, còn trước đây khi chỉ có mình tôi là con gái thì ngày nào cũng rượu chè, bài bạc.
Thậm chí còn thường nói với hàng xóm:
“Kiếm tiền làm gì? Sinh con gái thì dù có kiếm bao nhiêu sau này cũng là của nhà người ta.”
Tôi hoàn hồn lại, ánh mắt vô tình lướt qua hộp sữa bột ngoại nhập đặt trên bàn.
Em trai đã sáu tuổi rồi mà vẫn được uống sữa bột ngoại sao?
Thứ này tôi chỉ từng thấy trong siêu thị lớn, giá vài trăm một hộp, chắc chắn sẽ nuôi em trắng trẻo, khỏe mạnh.
Tôi chợt nhớ đến những lời hàng xóm kể:
Lúc tôi còn nhỏ, mẹ không nỡ cho bú, tôi đói đến mức khóc khàn cả giọng.