Chương 2 - Tôi Là Đứa Con Gái Bị Bỏ Rơi
2
Thấy tôi chỉ ăn cơm với dưa leo, dì càng không vui:
“Ăn thịt đi!”
Tôi lắc đầu liên tục:
“Con không thích ăn thịt. Dì phải làm việc nhiều, dì ăn thịt mới có sức, dì ăn đi.”
“Trẻ con không được nói dối!”
Giọng dì nghiêm hẳn lên, tôi sợ đến run, chỉ lo dì sẽ đuổi mình về nhà.
Tôi đan chặt mấy ngón tay, rụt rè nói thật:
“Thịt đắt, có dinh dưỡng, dì ăn đi. Bình thường con cũng chẳng được ăn thịt… Bố mẹ nói con gái không xứng được ăn thịt.”
Được ăn rau thôi đã là tốt lắm rồi. Ở nhà, tôi toàn phải đợi bố mẹ ăn xong mới được húp cơm chan chút nước rau thừa.
Dì bật cười nhạt:
“Ai lại đặt ra cái luật con gái không được ăn thịt? Thịt có mọc chân chạy đâu mà lại kén người?”
“Ở chỗ dì không có mấy cái lý lẽ vô lý đó. Không bị bệnh mới là quan trọng nhất. Người gầy gò thế này, để người khác nhìn thấy lại bảo dì bỏ mặc con à?”
Tôi hoảng sợ, dì là người tốt nhất trên đời này, sao tôi có thể để người khác mắng dì được?
Vội vàng, tôi gắp ngay một đũa bí đao có dính chút mùi thịt, nhét vào miệng.
Vị ngọt mềm của bí quyện với mùi thịt béo ngậy, ngon đến mức khiến tôi run run cả người, không kìm được mà lắc lắc cái đầu nhỏ.
Nhìn tôi ăn ngon lành, dì khẽ lẩm bẩm:
“Người gì mà thất đức, để con bé chịu khổ thế này, thà lang thang ngoài đường còn hơn.”
Tôi không nghe rõ, nghiêng đầu chớp mắt:
“Dì nói gì ạ?”
Dì trợn mắt:
“Ăn đi!”
Dì gạt nửa bát cơm của mình sang cho tôi, gắp hết phần thịt trong đĩa cho vào bát tôi, lại gắp thêm dưa leo và bí đao.
Bất cứ thứ gì trên bàn, dì đều gắp cho tôi. Một lúc sau, bát cơm của tôi chất cao như núi nhỏ.
“Dì, con no lắm rồi.”
Dì ngừng tay, liếc tôi một cái:
“Ăn ít thế thôi sao.”
Tôi cúi đầu ngại ngùng, một lát sau lại khúc khích bật cười.
“Ngốc quá.”
Dì vừa ăn vừa lắc đầu.
“Dì cũng ăn đi.” – Tôi cười thật tươi, gắp nửa phần thịt trong bát trả lại cho dì.
Dì không biết chữ, ngay cả tên mình viết cũng xiêu vẹo.
Khi ra thành phố tìm việc, mỗi lần thấy tờ tuyển dụng, dì đều chép lại từng chữ, rồi đem đi nhờ người khác đọc hộ.
Người ta chỉ nhìn qua là lắc đầu: phải có bằng tốt nghiệp cấp hai.
Nhưng dì một ngày đến trường cũng chưa từng được đi.
Thời đó, ở quê, con gái giống như luống rau, đến tuổi là bị gả đi đổi lấy tiền cưới.
Năm mười sáu tuổi, nửa đêm dì trèo qua bờ rào, nhìn người chị hàng xóm ngày cưới khóc đỏ cả mắt, rồi cột tay nải vào lưng, lén bước ra ruộng sương, một mình lên thành phố.
Để sống được nơi đất khách, dì làm việc cực khổ, chỉ cần có thể kiếm tiền thì dù khó mấy cũng chịu.
Trong khu chợ mái tôn, sạp hàng của dì luôn sáng đèn sớm nhất.
Đến trưa nắng chói chang, hơi nóng hầm hập, người mua ngày càng ít.
Nhiều tiểu thương dọn hàng về nghỉ, chờ chiều mát rồi ra bán tiếp.
Nhưng dì thì không. Dì cố chấp ngồi lì ở sạp, thêm một lúc là thêm được chút tiền.
Tối đến, khi trời tối hẳn, khách không còn nữa dì mới dọn hàng về.
Tháng chín là thời điểm nóng nhất ở miền Nam. Dì vẫn bám lấy khu chợ để kiếm sống, còn tôi chuyển sang học tiểu học ở gần nhà.
Mỗi ngày dì đưa tôi ba đồng để xuống quán mì đầu ngõ ăn bát mì dưa muối thịt băm.
Còn dì, trưa không về nhà, chỉ uống nước lã ăn cái bánh bao khô cứng.
Một tuần trôi qua tôi vừa thương dì, vừa tiếc tiền.
Ba đồng đó, nếu mua bí đao thì đủ hai ngày cơm, hoặc mua vài quả cà chua với mấy quả trứng thì đã có món cà chua xào trứng thơm lừng.
Nghĩ là làm. Trưa hôm đó tôi không đến quán mì, mà dùng ba đồng dì cho mua nguyên liệu, tự làm món cà chua xào trứng và nấu cơm trắng, đựng cơm trong hộp rồi chạy ra chợ.
Từ xa tôi đã thấy dì.
Dưới mái nhựa nóng hầm hập, nhiệt độ ít nhất cũng bốn mươi độ.
Mặt dì đỏ gay vì nắng, mồ hôi chảy thành vệt xuống gương mặt sạm nắng, áo vải xanh ướt đẫm, dán chặt vào tấm lưng gầy.
Thấy tôi chạy đến, mặt đỏ bừng vì nóng, dì ngạc nhiên:
“Sao lại ra đây?”
Tôi thở hổn hển:
“Dì, con mang cơm cho dì.”
“Cơm?”
Dì mở hộp cơm ra, bên trong là cơm trắng nóng hổi, trên bày đầy cà chua đỏ au xen lẫn trứng vàng ruộm, mùi thơm lan ra ngào ngạt.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của dì, tôi không giấu được nụ cười đắc ý.
Tôi tưởng dì sẽ khen, ai ngờ ngay sau đó dì nghiêm mặt:
“Ai cho con vào bếp? Nguy hiểm như thế con có biết không?”
“Con biết nấu mà!” – Tôi vừa bướng vừa tự hào –
“Ở nhà, cơm nước giặt giũ toàn con làm.”
Dì khựng lại:
“Nhưng con còn chưa cao tới mặt bếp.”
Tôi hãnh diện ưỡn ngực:
“Con đứng lên ghế để nấu.”
Dì không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút xót xa.
Tôi không hiểu, chỉ giục:
“Dì ăn nhanh đi, nguội sẽ không ngon.”