Chương 10 - Tôi Dạy Nam Chính Tự Cứu Lấy Mình
2
Sống trong ngôi nhà chỉ có hai người với Trì Đình thật sự rất khó xử, vậy nên tôi chỉ cần hai cuộc điện thoại là gọi được cả Trì Nghiễn Thư và Khương Lai về.
Trì Nghiễn Thư vừa bước vào cửa đã thấy Trì Đình ngồi trên sofa uống cà phê, cậu khựng lại một chút rồi khô khan gọi: "Ba."
Trì Đình hơi ngẩng cằm lên , coi như là đáp lại.
Sự lúng túng của hai cha con này đúng thật là đỉnh cao.
Lúc này tôi vô cùng nhớ cô con gái ‘girl phố’ Khương Lai của mình.
"Chị! Em đói chết đi được!"
Giọng nói to lớn của Khương Lai còn đến nhanh hơn cả bản thân cô ấy.
"Hôm nay em làm liền ba ca phẫu thuật phình động mạch chủ, em sắp chết đói rồi."
Khương Lai vừa nói vừa bước vào phòng khách, nhìn thấy Trì Đình cũng hơi ngẩn ra, gọi: "Chú ạ."
Trì Đình nhìn thấy Khương Lai, sắc mặt hơi dịu lại: "Hôm nay cháu vất vả rồi."
Tôi không ngạc nhiên trước thái độ của Trì Đình, anh luôn đối xử với Khương Lai tốt hơn Trì Nghiễn Thư, thỉnh thoảng còn lén chuyển tiền vào tài khoản của Khương Lai.
Về thái độ của Trì Đình với Trì Nghiễn Thư, tôi đã ngầm điều chỉnh rất nhiều lần, nhưng hiệu quả không lớn.
Trì Đình đứng dậy, đảo mắt nhìn Khương Lai vài giây, rồi quay sang tôi: "Nấu cho con bé món gì ngon bồi bổ đi, làm việc ở bệnh viện gầy hết cả người rồi."
Trì Nghiễn Thư khẽ nhếch mép: "Dì nhỏ rõ ràng trông béo lên chắc cũng hơn năm cân..."
"Bốp!"
Nửa câu sau của Trì Nghiễn Thư bị chặn lại bởi cái tát của Khương Lai, cậu ấy ôm đầu nhìn Khương Lai đầy oán giận: "Dì nhỏ! Sao lại đánh cháu nữa?"
Khương Lai lạnh lùng nói: "Chả đánh thì sao, dì đây gọi là thừa cân do làm việc quá sức! Đều là huân chương làm việc cực khổ cứu người của dì cả đấy!"
3
Tôi muốn xoa dịu mối quan hệ giữa Trì Nghiễn Thư và Trì Đình nên bưng ly cà phê đến gõ cửa thư phòng.
Tôi gõ hai cái, bên trong không hề có bất kỳ âm thanh nào, việc mặt nóng dán mông lạnh[1] này thật sự không phải ai cũng làm được!
[1] Nguyên văn 热脸贴冷屁股 – Ý chỉ một người thì nhiệt tình tích cực nhưng người kia lại lạnh lùng xa cách.
Tôi kiên nhẫn gõ thêm một cái nữa, vẫn không có phản hồi.
Được được được, được lắm, tôi trực tiếp đẩy cửa bước vào, phát hiện trong thư phòng không có ai, nhưng cà phê đã mang đến rồi, tôi nghĩ thôi thì đặt trên bàn rồi để lại một mẩu giấy, để Trì Đình biết rằng tôi quan tâm anh, không thì uổng công pha cốc cà phê.
Vừa đặt cà phê xuống bàn, tôi liền thấy trên bàn có một cuốn sổ tay đang mở ra, ánh mắt tôi liếc qua dòng chữ trên cùng tờ giấy, là một chuỗi ngày tháng, xem ra là nhật ký của Trì Đình.
Ơ không, ai lại đi viết nhật ký chứ?
Cơ thể tôi ‘vô thức’ xoay một góc, hơi nheo mắt cố gắng để có thể nhìn rõ hơn.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, tôi thấy mình đã ngồi trên ghế văn phòng, vừa uống cà phê vừa xem được một phần ba cuốn nhật ký rồi.
Tôi thề, tôi thật sự không cố ý xem trộm nhật ký của Trì Đình đâu!
Cuốn nhật ký mở ra như thế, ai mà nhịn được không xem chứ?
...
Thôi được rồi, tôi chính là một người thích hóng hớt, thích soi mói đời tư người khác, một phụ nữ... trung niên rất ti tiện!
Sau khi gạt bỏ phẩm chất qua một bên, tôi lập tức không còn áp lực tâm lý, thuận tay lật sang trang tiếp theo.
【Hôm nay đi dự tiệc tối cùng vợ, cô ấy và một vệ sĩ nhìn nhau rất lâu, đột nhiên không khống chế được cảm xúc làm đổ rượu vang lên váy, về nhà liền tự nhốt mình trong phòng, bên trong không ngừng vang lên tiếng đập phá, quản gia rất lo lắng, muốn dùng chìa khóa mở cửa xông vào, bị tôi ngăn lại.】
【Tôi biết người đàn ông đó là ai, anh ta là mối tình đầu của cô ấy, là người đàn ông cô ấy yêu nhất. Câu chuyện tình yêu của bọn họ trong giới hào môn chúng tôi rất nổi tiếng, vợ tôi yêu anh ta say đắm, nhưng vì khoảng cách địa vị quá lớn nên đã bị người nhà cô ấy ra mặt ngăn cản, đưa người đàn ông đó ra nước ngoài.】
【Lần đầu gặp mặt, cô ấy đã nói rất rõ, cô ấy có người đàn ông mình yêu, cô ấy sẽ không dành bất kỳ tình cảm nào cho tôi, cô ấy biết mình không thể trốn tránh được vận mệnh phải kết hôn với tôi, vậy nên cô ấy chấp nhận số phận rồi.】
【Tôi nói tôi cần một Trì phu nhân, không cần tình yêu của cô ấy.】
【Chúng tôi phối hợp với nhau, bắt đầu cuộc hôn nhân hữu danh vô phận.】
Chẳng trách tôi luôn không cảm nhận được tình cảm của Trì Đình dành cho nguyên chủ, hóa ra còn có câu chuyện như vậy.
Tôi lật sang trang tiếp theo.
【Người đàn ông đó đột nhiên trở về nước, bởi vì anh ta sắp chết rồi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cô ấy đã khóc rất lâu.】
【Thư ký nói cô ấy ngày nào cũng đến bệnh viện thăm anh ta, bị phóng viên chụp được ảnh, hỏi tôi rằng có nên nhắc nhở cô ấy đừng quá lộ liễu hay không, tôi không trả lời, chỉ dặn thư ký mua lại tất cả những bức ảnh bị chụp, sau này nếu bị chụp cũng mua lại để dẹp yên mọi chuyện.】
【Người yêu của cô ấy sắp chết rồi, tôi ra mặt cảnh cáo cô ấy, liệu cô ấy có nghe không? Tại sao tôi phải làm chuyện tàn nhẫn như vậy? Tôi tôn trọng tình yêu của cô ấy, tôi sẽ cố hết sức mình để cho cô ấy một khoảng không gian yên tĩnh.】
【Người đàn ông đó chết rồi, cô ấy giống như một bông hoa sắp héo, nhanh chóng tàn lụi.】
【Sau khi người yêu cô ấy chết, cô ấy dường như cũng không còn muốn sống nữa, càng ngày càng gầy gò.】
【Tôi nghĩ, cô ấy muốn đi theo người mà cô ấy yêu.】