Chương 2 - Tô Ngữ An

Kỳ Tẫn Tu luôn đi sớm về muộn, số lần gặp mặt cũng rất hiếm hoi.

Có lẽ do vậy nên Vương phi nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Sáng sớm ta đi Thiên Phủ lâu uống trà, nhận được tin tức liền vội vàng trở về, vừa vào cửa liền gặp Kỳ Tẫn Tu.

“A nương muốn gặp ngươi.”

Ta vội vàng về, trên người vẫn còn thơm mùi trà, búi tóc cũng bị rối loạn đôi chút.

"Được. Ta đi tắm rửa thay y phục đã."

Kỳ Tẫn Tu nhìn ta với vẻ mặt ôn hòa, sau đó nhẹ nhàng thở dài rồi nói.

"Đi đi, ta đợi ngươi."

Giọng điệu như vậy làm ta có chút ngạc nhiên, bất giác ngẩng đầu lên nhìn hắn. Khuôn mặt góc cạnh được ánh nến nhẹ nhàng bao phủ, mặt mày sáng như ngọc.

Quả là anh tuấn.

Trong mắt đầy vẻ lãnh đạm cùng bất đắc dĩ.

Chắc là vì để ứng phó với Vương phi nên tới đón ta đi cùng.

Ta hành lễ tạ ơn rồi cả hai cùng đi về hướng viện của ta.

Hắn ta chỉ đứng trong viện không bước vào cửa. Cứ đứng như vậy chờ ta tắm rửa thay y phục xong.

Ta thay một thân váy áo đoan trang màu lam làm từ gấm Vân Nam, chải búi tóc phức tạp bình thường không hay chải. Những chiếc trâm cài rườm rà va vào nhau phát ra âm thanh leng keng. Kỳ Tân Tu xoay người nhìn thấy ta, hiếm khi nở một nụ cười.

"Diện mạo có vài phần giống A Hòa."

Khóe miệng ta vốn hơi cong lên liền dần hạ xuống.

Ta biết hắn đang khen ta, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Không rõ sao lại có chút bi thương, tất cả là tại cái giấc mơ kia ảnh hưởng.

Ta cụp mắt xuống, nhớ ra rằng mình không nên có những suy nghĩ như vậy.

"Thật có lỗi."

Hắn thu lại tươi cười, dường như nhận ra lời mình nói ra không đúng lắm.

Suy cho cùng thì ai mà muốn trở thành người thay thế người khác, dù chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà thôi.
Ta rộng lượng mỉm cười, bước đến bên hắn.

Vương phi vui vẻ, quan hệ giữa bà và Tuyên Ninh vương xưa nay tình cảm cũng không mấy thân thiết.
Trong phủ bình thường không có gì náo nhiệt, hôm nay Vương phi tổ chức yến tiệc, lại mời người đến biểu diễn ca múa nhạc.

"Tới đây."

Vương phi ngồi ở vị trí chủ tọa, trước sau như một đoan trang cao quý lại thanh khiết như một đóa bạch liên hoa.

*Bạch liên: hoa sen trắng

Có lẽ vì có ảnh hưởng từ bà nên Kỹ Tân Tu cũng có tính tình lãnh đạm như vậy.

Tính tình ta từ trước đến nay luôn dè dặt, nếu người khác không mở miệng, ta tuyệt nhiên cũng không gợi chuyện.

Vương phi hỏi một câu ta liền đáp một câu, nói một vài chuyện trong nhà, sau đó trong phòng chỉ còn lại tiếng nhạc nhẹ nhàng.

Kỳ Tẫn Tu ngồi cạnh ta, vừa rầu rĩ uống rượu vừa gắp đồ ăn cho ta.

"Tính ngươi như vậy thật ra lại rất hợp với ta. Không giống người kia luôn nhảy lên nhảy xuống, gây ồn ào."
Vương phi đột nhiên nói một câu như vậy.

Bàn tay cầm ly rượu của Kỳ Tẫn Tu khựng lại, khẽ nhíu mày nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.

Người được nhắc đến ở đây còn ai khác ngoài Tô Hòa.

Muội ấy được yêu mến dù ở bất cứ đâu, nghe Vương phi nói vậy ta lại có chút ngoài ý muốn.

Trầm mặc một lúc bà lại tiếp tục dặn dò:

"Giờ con đã vào Vương phủ, từ nay về sau, Thế tử Tuyên Ninh chỉ có con, cũng chỉ có thể là con. Ta tuyệt đối sẽ không để vị trí này rơi vào tay người khác."

Lời này không biết là nói cho ta nghe hay là nói cho người bên ngoài nghe.

Ta gật đầu đáp lời.

Bàn tiệc im lặng một lúc, Kỳ Tẫn Tu không biết nghĩ đến điều gì, uống cạn ly rượu trong tay, lảo đảo đứng dậy.

"A nương, nhi tử cáo lui."

Cả người sáu phần là mùi rượu, ta yếu ớt đỡ hắn ta, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Đưa nương tử con về cùng đi.”

Vương phi ra lệnh cho hắn ta ta, nhưng ánh mắt bà ấy lại không nhìn ta.

Kỳ Tẫn Tu giơ tay lên nắm lấy cánh tay ta, không mạnh không yếu kéo ta cùng nhau ra ngoài.

Dù ta có ngu ngốc đến đâu vẫn có thể thấy rằng Kỳ Tẫn Tu đang giận dỗi với Vương phi.

“Điện hạ, ta có thể tự mình quay về.”

Nhìn thấy Kỳ Tẫn Tu hướng thẳng viện ta mà đi một mạch, ta cố ý lên tiếng nhắc khéo.

Hắn dừng lại, im lặng giây lát. Gió đêm thổi xuyên qua áo bào, sau đó hắn đột ngột xoay người.

Vẻ mặt ngưng đọng không còn nồng nặc mùi rượu như trước nữa mà nhuốm một đau thương cùng uất hận.

"Ngươi có biết nàng đã đi đâu không?"

Ta ngẩn người, gió đêm thổi làm ta cảm thấy hơi lạnh, "nàng" ở đây còn ai khác ngoài A Hòa.

"Ta không biết."

Đêm đó ta rời đi vội vã nào có thời gian nói chuyện gì.

"Nếu không phải ngươi, tại sao A Hòa không trở về?"

Hắn nói với giọng điệu đầy tức giận, như thể tất cả những chuyện này xảy ra là do ta.

Mũi ta trở nên đau nhức, trước đây không phải ta chưa từng bị đánh mắng, nhưng ta không chịu nổi khi bị người khác oang uổng. Ta chớp mắt, nước mắt lập tức rơi như ngọc đứt chuỗi.

"Muội ấy tự muốn bỏ đi, cũng tự muội ấy không muốn quay lại. Ngươi không tìm được người liền quay lại chất vấn ta?"

Nếu có thể tự quyết định, ta không muốn bước vào Tuyên Ninh phủ, càng không muốn cản trở việc tốt của hắn.

Câu nói “Trong lòng A Hòa ngươi chẳng là cái gì cả” gần như buột miệng thốt ra, nhưng nhìn vẻ mặt cô đơn của hắn cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói xuống.
Hắn ta nhìn ta bằng ánh mắt dò xét hồi lâu, cuối cùng không nói gì mà tiếp tục đi về phía viện của ta, bước đi còn nhanh hơn trước.

Ta có chút khó hiểu, vội vàng đuổi theo.

Sau khi vào viện, hắn lại sai người mang rượu lên. Không nói chuyện cũng không nhìn ta một mình mượn rượu giải sầu.

Ta cũng không muốn nhiều lời với hắn. Mặc dù bây giờ ta đang dựa vào hắn thật nhưng ta không muốn làm loại chuyện mặt nóng áp mông lạnh.

Ta chỉ ngồi cách đó không xa đợi hắn ta say rồi gọi người đưa về.

Khi ta ngủ quên, chai rượu rơi xuống đất, các mảnh sứ vương vãi khắp nơi.

Trong nháy mắt tỉnh táo hơn không ít, Tiểu Chiêu cũng vội vàng chạy vào.

Cuối cùng Kỳ Tẫn Tu cũng say khướt, ngủ gục trên bàn.

"Tiểu Chiêu, gọi vài người đến, đưa Thế tử trở về."

Tiểu Chiêu vốn rất vui mừng vì cuối cùng Kỳ Tẫn Tu cũng đến chỗ ta, nhưng khi lời này nói ra, cô ấy thất vọng kêu lên.

"A? Điện hạ không ngủ ở đây sao?"

Ta lắc đầu ý bảo nàng nhanh đi gọi người.

Hôm nay tâm tình hắn ta không tốt, đến chỗ ta uống rượu nhưng có lẽ hắn ta không muốn ngủ ở đây, nếu ta tự mình quyết định thay hắn ta sợ là tỉnh lại lại tức giận.

Tiểu Chiêu miễn cưỡng rời đi.

Rượu đổ ướt đẫm tay áo hắn, ta nhìn hồi lâu cuối cùng không chịu nổi nữa nên lấy khăn tay lau cho hắn.

"A Hòa ..."

Vừa chạm vào tay áo, một giọng nói nhỏ bé yếu ớt truyền đến.

Say thế rồi vẫn nghĩ về A Hòa.

Ta thở dài, cẩn thận thay hắn lau sạch rượu dính trên tay.

"A Hòa... nàng đã trở về..."

Không biết từ khi nào, hắn híp mắt mơ màng nhìn chằm chằm ta như thể xem ta là Tô Hòa.

"Ta là Tô Ngữ."

Ta kéo chiếc khăn tay lại, cách xa hắn một chút. ta và hắn có phần giống nhau, nhưng ai quen hắn tự nhiên sẽ thấy chúng ta hoàn toàn khác nhau.

Kỳ Tẫn Tu dường như không nghe thấy gì, đột nhiên hắn đứng thẳng dậy, vươn tay kéo ta lại. Ta liền bị ngã vào trong ngực hắn.

"A Hòa, nàng đi đâu?"

Hơi thở của hắn mang theo mùi rượu phả vào tai ta, nói đầy ủy khuất làm cho người ta đau lòng.

Ta gỡ tay hắn lùi mạnh ra đằng sau, một trâm cài vì vậy mà rơi xuống đất.

"Ngươi nhìn kỹ lại đi, ta là Tô Ngữ."

Ta vốn là người có giọng nói nhỏ nhẹ, phải nói lớn như vậy khiến người ta có chút run rẩy.

Kỳ Tẫn Tu ngẩn người, nghiêm túc nhìn ta một lúc lâu.
Khi Tiểu Chiêu dẫn theo hai người hầu vào, mang theo cả gió lạnh bên ngoài thổi vào, Kỳ Tẫn Tu rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn, cuối cùng cũng nhận ra ta.
Hắn ta đỡ trán, giọng nói uể oải.

“Tối nay ta sẽ qua đêm ở đây.”

Hắn vẫy tay để Tiểu Chiêu và những người khác lui ra rồi quay sang ta.

“Đây là lệnh của a nương.”

Ta hiểu, chẳng trách hôm nay hắn lại muốn uống rượu trong viện của ta.

Ta sợ chúng ta phải giả vờ làm phu thê không tránh khỏi làm phiền tới đối phương. Nghĩ vậy ta liền phái người đến dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng. Cũng sai Tiểu Chiêu mang tới thêm hai chiếc chăn bông, rồi để người hầu đỡ hắn lên giường, mọi thứ đều đã được thu xếp gọn gàng.

Ta làm một chiếc giường đơn giản trên mặt đất định cứ vậy cho qua đêm nay.

Vậy mà hắn cũng chẳng khách khí chút nào, vừa đặt lưng xuống ta đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều truyền tới.

Sáng sớm hôm sau, ta bị đánh thức bởi tiếng gọi của Tiểu Chiêu vọng từ ngoài vào.

"Thế tử phi, Vương phi đến rồi."

Tim ta chợt đập mạnh, Vương phi đến sớm như vậy sợ là đến xem xem tối qua ta và Kỳ Tẫn Tu có ngủ cùng nhau không.

Ngẩng đầu nhìn lên trên giường, Kỳ Tẫn Tu vẫn đang ngủ say.

Ta vội vàng thu dọn chăn trải làm giường trên sàn rồi vội cởi chiếc áo khoác mặc tối qua ra.

Những người bên ngoài dường như không thể chờ đợi được nữa, tay họ đã đặt trên tấm cửa.

Ta đứng trước giường buộc mình phải bình tĩnh lại, nghĩ cách giải thích sao ổn thỏa mà không ảnh hưởng đến Kỳ Tẫn Tu.

Ngay trước khi cánh cửa mở ra, một bàn tay bất ngờ quấn qua eo ta như một sợi dây leo, kéo ta về phía sau bằng lực mạnh tuyệt không để ta có cơ hội chống cự, rồi ta rơi vào một vòng tay.

Một cái ôm ấm áp.

Trong một khắc mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, trước khi kịp suy nghĩ kỹ càng ta nghe thấy giọng nói của Tiểu Chiêu.

"Thế tử phi..."

Ta quay lưng về phía cửa nên không nhìn thấy ai bước vào, nhưng chắc chắn có không ít người.

“Bọn trẻ vẫn chưa dậy, thôi cứ để chúng nó dậy rồi tới thỉnh an sau. "

Thân hình ta run rẩy, trong giọng nói của Vương phi mơ hồ tràn ngập sự hài lòng.

Tim ta đập như trống, đây là lần đầu tiên ta làm một việc mất thể diện như vậy.

Sau khi cánh cửa đóng lại, bàn tay đang giữ ta buông ra.

Ta vội vàng xoay người rời khỏi giường, sự ấm áp cùng mùi hương không thuộc về ta vẫn còn vương vấn trên người.

"Tình thế bức bách, thật xin lỗi."

Kỳ Tẫn Tu đứng dậy, say rượu làm cho hắn có chút mất sức, giọng nói cũng khàn khàn, chắc là đang khát nước.

Không có trà nóng nên ta phải rót cho hắn ta trà lạnh.
Không biết hắn tỉnh dậy từ khi nào, nhưng cách ta vội vàng cởi quần áo, cởi thắt lưng vừa rồi thật sự rất không đứng đắn.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn mới tiếp tục nói.

"Bọn họ không cho ta đi tìm A Hòa, đành nhờ ngươi che giấu giúp ta."

Giả vờ ngủ với ta chỉ là che mắt người ngoài thôi.

Có lẽ hành động của hắn đã bị Tuyên Ninh vương và Vương phi biết.

Tuyên Ninh Vương coi trọng nhất là thể diện. Kỳ Tẫn Tu đã cưới ta, nhưng bên ngoài lại cho người tìm kiếm tung tích muội muội của ta, nếu truyền ra ngoài sẽ là sỉ nhục đối với Tuyên Ninh vương phủ.

Đương nhiên, ông sẽ không để nhi tử mình làm ra chuyện không hợp lễ nghi như vậy.

Ta ngoan ngoãn gật đầu, đây có thể coi là đôi bên cùng có lợi.

Bây giờ ta đang sống ở nhà hắn, ăn của nhà hắn, đương nhiên cũng sẽ bỏ ra chút công sức.

Từ đó trở đi, Kỳ Tẫn Tu luôn trở về nhà trước khi trời tối.

Đêm nào hắn cũng ở trong viện của ta đọc sách, đọc chán thì rủ ta chơi cờ.

Ta vốn thích chăm sóc cây cối giờ phải gác để chơi cờ cùng hắn.

Trước đây Tô Hòa đã dạy ta một chút về chơi cờ, miễn cưỡng có thể cùng hắn chơi mấy ván.

Tâm trạng hắn không thoải mái liền cầm kiếm ra luyện kiếm trong viện, đêm nào hắn ta ta cũng phải làm việc đến khuya.

Lâu dần sinh hoạt theo hắn mắt ta đã thâm thành một vòng xám xịt a…

Ta nghe nói hắn đã phái nhiều người đi tìm tung tích A Hòa khắp nơi nhưng không có tin tức gì.

Ngoại trừ lần trước gửi tin dặn chăm sóc ta ra thì A Hòa cũng chưa từng gửi them tin gì nữa.

Buổi tối phải ở cùng một chỗ với hắn, ban ngày ta sẽ đến quán trà của Vương phủ.

Trong một gian trà thất, Lý Mạc rót cho ta một tách trà mới pha.

Lý Mạc là người quản sự của quán trà. Ta từng gặp hắn đến đưa trà ở Phủ Thái Úy, có thể coi như một nửa bằng hữu.

Mặt trời đang lặn, từng trận gió nhẹ khiến cho hương trà lan tỏa trong không khí. Quành đình không có ai, chỉ có tiếng gió thổi rèm sa, thỉnh thoảng có tiếng chim hót.

Ta khẽ nhắm mắt lại tinh tế cảm nhận mọi thứ.

Dường như chỉ bằng cách này ta mới có thể tạm thời quên đi những điều tẻ nhạt và nặng nề đó.

“Gió quê ta mãnh liệt lại tự do, không giống ở đây, dịu dàng và ấm áp nhưng chẳng có nơi nào để đi”.

Ta nói nhưng chẳng mong ai có thể đồng cảm.
Suy cho cùng, than thế của ta là một bí mật không thể nhắc đến.

“Nếu tâm tự do thì sẽ không có gì bị ràng buộc.”

Giọng nói của Lý Mạc chậm rãi phát ra cùng với tiếng rót trà.

Mở mắt ra, Lý Mạc đang nhìn ta. Hắn ta mặc một thâm xanh đậm, chiếc áo khoác mỏng như cánh ve sầu bị gió cuốn lên, mái tóc đen dày nửa vén nửa rủ ra sau lưng, tóc xõa tung trong gió.

Bay bổng, hỗn độn nhưng lại thật hài hòa. Cả người dường như nhập với vườn trà làm một, tựa như một bức họa.

Luận về diện mạo, hắn ta ta quả thực không đẹp bằng Kỳ Tẫn Tu, nhưng từ hắn lại tỏa ra một loại khí chất mà người bình thường không thể có.

Ta cái hiểu cái không nhưng cảm thấy rất có đạo lý.
Tiểu Chiêu vội vàng tới bảo ta hồi phủ, Lý Mạc mỉm cười với ta.

"Mặt trời đã lặn, đã đến lúc Thế tử phi cần phải trở về."

Uống xong chén trà nhỏ, ta từ biệt hắn rồi đi bộ trở về.

“Thế tử phi, điện hạ đang đợi ngài ở ngoài trà thất.”
Trong lời nói của Tiểu Chiêu có chút hưng phấn, nàng là người mong ta và Kỳ Tẫn Tu than thiết với nhau nhất.

Kỳ Tẫn Tu đến đón ta, thật là một chuyện ngòai ý muốn.

Bất quá chắc lại có chuyện gì muốn ta yểm trợ chăng.

“Ta muốn đi An Châu, a nương nói ta đưa ngươi đi cùng.”
Hắn nói.

Ta dừng lại, điều này lại ngoài dự liệu của ta.

Thấy ta không trả lời, hắn ta lại nói.

"Luyến tiếc hắn?"

Ta không hiểu.

Một lúc lâu sau, mới bất tri bất giác quay đầu nhìn lại.
Lý Mạc đứng ở đình, nhìn về phía ta cùng Kỳ Tẫn Tu. Khoảng cách quá xa, nhưng khi thấy ta quay đầu lại, ta cảm giác được hắn đang mỉm cười với ta.

Ta và Lý Mạc chỉ là bằng hữu thôi.

Nhưng ta cũng cảm thấy không cần thiết phải giải thích với Kỳ Tẫn Tu, hắn có vẻ cũng không cố ý.

"Khi nào xuất phát?"

"Sáng mai."

"Được."

Trừ khi nói đến chuyện của Tô Hòa, cuộc đối thoại của chúng ta luôn lời ý mà ý nhiều.