Chương 1 - Tô Ngữ An
Khi thánh chỉ của Hoàng Thượng đến Phủ Thái Úy, ta đang nằm vắt vẻo trên cây liễu trong viện.
Bệ hạ ban hôn cho Kỳ Tẫn Tu, thế tử của Tuyên Ninh vương cùng nữ nhi Thái Úy đại nhân, đại hôn được định vào tháng sau.
Trong Phủ Thái Úy có hai nữ nhi, ta là một trong số đó.
Đích muội của ta tên là Tô Hòa, là đích nữ của phủ Thái Úy, nổi danh Đệ nhất tài nữ ở kinh thành.
Ta là trưởng nữ, nhưng sự chào đời của ta không được ai chào đón, còn bị lưu lạc bên ngoài mười năm.
Ta chính là vết nhơ không muốn ai biết Phủ Thái Úy.
Mẫu thân của ta từng là nữ từ thanh lâu, người khác nói bà không xứng lên được mặt bàn, không những tự mình không biết xấu hổ còn làm vấy bẩn thanh danh của Thái Úy đại nhân.
Nhưng chỉ có ta biết mẫu thân ta bán nghệ chứ không bán thân, bà chưa bao giờ nghĩ đến việc trèo cao với lấy Thái Úy. Tất cả đều tại người phụ thân bội tình bạc nghĩa vì muốn bảo toàn danh tiếng của mình mà tung lời đàm tiếu vấy bẩn thanh danh bà. Trước khi ch.e.t, mẫu thân ta đã dùng hết số bạc mà bà dành dụm cả đời mình để nhờ người đưa ta về Phủ Thái Úy, chỉ để tìm cho ta một chỗ dựa.
Thái Úy phu nhân nói rằng Tô Hòa sẽ trở thành Thái tử Phi, không thể thành thân với Thế Tử được. Vì vậy, cửa hôn sự này cuối cùng lại rơi xuống đầu ta.
Ta định trèo tường trong đêm để chạy trốn, nhưng Tô Hòa lại đến, hai mắt phiếm hồng nỉ non cầu xin ta:
"A tỷ, tỷ hãy đưa muội đi cùng đi. Muội không muốn thành thân, không muốn làm Thế tử Phi gì hết."
Nàng khóc tựa hoa lê đái vũ, ta nhìn cũng không thể kìm lòng.
Nàng là người duy nhất ở kinh thành đối xử tốt với ta vậy nên ta không thể tìm ra lý do nào để từ chối cả.
Nếu ta bỏ trốn thì người thành thân đương nhiên sẽ là nàng ấy.
Vì vậy, ta để nàng trốn thoát bằng cách giẫm lên vai ta và trèo qua tường.
Chân trước Tô Hòa vừa nhấc lên, chân sau ta đã bị gia nhân vây kín quanh tường, thì ra có người bắt gặp nên chạy đi mách lèo.
Đám người hùng hổ đi vào viện viện ta.
Ta còn chưa kịp nói gì Đích mẫu trên danh nghĩa kia đã giơ lòng bàn tay lên tát ta một cái thật mạnh.
Ta quỳ xuống đất, má ta nóng bừng vì đau rát, tai trái của ta cũng ù đi.
Bà ta hất cằm lên từ trên cao nhìn xuống với vẻ đầy trịch thượng, trên khuôn mặt luôn tỏ vẻ hiền dịu giờ đầy vẻ kiêu ngạo và khinh thường. Bà ta không nói một lời, phất tay áo bỏ đi, đám người hầu lập tức vây kín xung quanh ta.
Bọn chúng lấy đi tất cả tay nải cùng đồ đạc ta đem theo để bỏ trốn, đến một cái kẹp tóc cũng không chừa lại.
Được lắm, ta mà lại rơi vào cảnh cùng cực này.
Ngày hôm sau, ta bị đẩy lên chiếc kiệu hoa màu đỏ.
Thái Úy đại nhân đứng trước cổng, nhìn ta thật sâu, trong mắt có những cảm xúc khó đoán.
Trước khi đi, ông dúi chiếc khăn tay mẫu thân từng đưa ta để nhận thân thích vào tay ta, thở dài rồi quay người rời đi.
Đây là muốn cắt đứt liên hệ với ta.
A nương luôn nghĩ rằng sau khi vào Phủ Thái Úy, ta sẽ có chỗ dựa vững chắc. Ta luôn tuân thủ bổn phận của mình, cố gắng hết sức làm tốt những việc nên làm, nhưng lại không thể thay đổi được gì.
Tới một người để nương tựa cũng không có.
May mắn thay, Tuyên Ninh Thế tử văn võ song toàn, lại là một mỹ nam được rất nhiều quý nữ mến mộ, dù có xua cũng xua như xua vịt không hết.
Người như ta có thể bước vào Tuyên Ninh Vương phủ, gả cho Kỳ Tẫn Tu đã tính là gả cao, cũng không phải thiệt thòi gì.
Trong phòng tân hôn, Kỳ Tẫn Tu vui mừng vén khăn trùm đầu lên.
Nhưng khi nhìn rõ là ta, nụ cười của hắn ta dần trở nên cứng ngắc.
“Ngươi không phải A Hòa.”
Hắn ta chỉ đứng đó nói với giọng điệu lãnh đạm, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng.
Ta như lạc vào trong sương mù, một lúc sau mới bừng tỉnh giác ngộ.
Thì ra người Thế tử điện hạ trao tình gửi ý chính là A Hòa, người mà hắn muốn cầu thân cũng chính là A Hòa.
Hắn căn bản không thể ngờ được Thái úy phủ còn có thứ nữ như ta.
Ta cúi đầu, không dám biểu lộ cảm xúc.
"Quên đi."
Kỳ Tẫn Tu thở dài, nhưng hắn không trách móc ta hay quan tâm ta là ai.
"Ta không nên ép buộc A Hòa, từ nay về sau ngươi có thể ở lại đây sống vui vẻ, cơm ăn áo mặc ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Trâm cài trên đầu nặng đến mức khiến cổ ta đau nhức, ta chưa kịp đứng dậy hành lễ thì hắn đã quay người bỏ đi.
Lần thứ hai ta gặp lại Kỳ Tẫn Tu là vào ngày ta cùng hắn đến thỉnh an Tuyền Ninh Vương phi.
Sau khi được ban tọa, Vương phi nhìn ta đánh giá hồi lâu rồi nói với giọng lạnh lùng.
"Ngươi không phải đích nữ Tô gia."
Tô Hòa, đích nữ Tô gia, tích cách vui vẻ rạng rỡ, khí chất không lẫn vào đâu được. So với bộ dạng khúm núm nem nép lo sợ của ta một trời một vực, Vương phi liếc mắt một cái đã nhận ra.
Ta không dám nhìn bà ấy, cũng không dám cầu cứu Kỳ Tẫn Tu, lại càng không dám mở miệng hó hé câu gì, yên lặng chờ đợi bị phán quyết.
Kỳ Tẫn Tu tuy rằng chỉ là Thế tử, nhưng vẫn là dòng dõi hoàng thất, không có đạo lý hắn phải lấy một thứ nữ thấp kém làm chính thê.
Ta khó khăn nuốt nước bọt, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì lo lắng.
Của hồi môn Tô gia đưa đều không ở trong tay ta, nếu lúc này bị đuổi ra ngoài, chỉ sợ kiếm nổi một bữa ăn tử tế.
Đang lúc lo lắng thì Vương phi lại lên tiếng.
"Thôi, như vậy cũng tốt."
Ta sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.
Chờ tới khi Vương phi đã rời đi rồi ta mới thấp giọng hỏi Kỳ Tẫn Tu.
“Vương phi…như vậy là có ý gì?”
Hắn ta lạnh lùng đáp: “Ngươi nghĩ như nào thì là như vậy.”
Hắn đột nhiên quay lại nhìn ta lần nữa, nói:
"Đêm qua A Hòa gửi tin cho ta, nàng ấy cầu xin ta che chở ngươi. Nàng ấy cũng đã giải thích mọi chuyện. Ta biết đây không phải lỗi của ngươi, sau này nhất định sẽ không làm khó ngươi. Ngoài ra ta cũng sẽ thay A Hòa đền bù cho ngươi."
Kỳ Tẫn Tu ở một bên thần sắc ngưng tụ, cuộc hôn phối này đối với cuộc đời hắn là một bước ngoặt lớn, cũng dễ hiểu tại sao tâm tình hắn không tốt.
Dù không hài lòng nhưng hắn cũng không đối xử tệ với ta.
Dù là vì Tô Hòa hay vì lòng thương hại của hắn dành cho ta, ta đều biết ơn hắn.
Ta vẫn cúi đầu không nói gì, thầm thở dài, may mắn thay nha đầu kia vẫn còn chút lương tâm.
Hắn thất thần, rồi tiếp tục như đang nói với chính mình: “Ta đã thích A Hòa từ năm mười ba tuổi, và ta cũng biết nàng ấy không phải nữ tử cam tâm tình nguyện cả đời chỉ ở sau hậu viện. Tất cả là sai lầm của ta."
Tình yêu của hắn dành cho Tô Hòa vừa thẳng thắn vừa nồng nhiệt. Câu nói sai lầm kia, không biết là sai lầm vì đã làm hỏng hôn thân đại sự của ta, hay là vì đã khiến Tô Hòa có nhà mà không thể trở về.
Bất quá ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, còn sống là tốt rồi, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút ghen tị với Tô Hòa.
Dù ta luôn mong muốn có ai đó đối xử chân thành với mình, hứa hẹn sẽ bên nhau đến răng long đầu bạc, nhưng so với việc bình bình an an sống hết một đời thì điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả.
Có lẽ sợ ta không an phận nên Kỳ Tẫn Tu phái một ma ma đến viện của ta, nói là tới chiếu cố ta.
Mọi người trong lòng đều hiểu, chiếu cố chỉ là cái cớ cho việc giám sát mà thôi.
Kỳ Tẫn Tu không biết đang bận việc gì, đã lâu không ở trong phủ.
Kể cả có về, hắn cũng đi sớm về muộn đến cái bóng cũng không thấy, thậm chí còn lười đến tỏ vẻ tình nghĩa phu thê với ta.
Ma ma khuyên ta chuẩn bị một bàn tiệc rượu rồi mời Thế tử đến. Thế tử có thể không muốn gặp ta nhưng ta không thể không muốn gặp hắn.
Nhưng có điều ma ma không biết, ta không muốn dây dưa với hắn.
Tiểu Chiêu không chịu nổi nên tự mình nấu vài món ngon kéo ta đến chỗ Vương phi.
Hôm nay hắn ta về sớm, đang ở trong phòng nói chuyện với Vương phi. Ta liền đứng ngoài đợi.
Khi hắn bước ra vừa đúng lúc ta vừa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Trông sắc mặt hắn có vẻ không được tốt cho lắm.
Ta cố gắng gượng hướng về phía hắn cười hỏi hắn có muốn tới viện của ta dùng bữa không.
Hắn nhìn ta đánh giá, tâm trạng hắn tệ như vậy chắc là sẽ thẳng thừng từ chối nhỉ.
Ta có chút ngượng ngùng, cũng không hỏi nữa, cúi đầu đi về. Ngoài dự liệu, hắn đứng đó nhìn ta một hồi lâu.
Trên đường về, ta mơ hồ nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua.
Trong mơ, ta là thứ nữ Tô gia độc ác, Tô Ngữ. Vì thích Kỳ Tẫn Tu mà ghen ghét đố kỵ với A Hòa nên làm đủ mọi chuyện xấu xa, cuối cùng bị đuổi ra khỏi Vương phủ.
Lang thang bên ngoài không có nơi nào để về thì bị người bắt cóc bán vào thanh lâu, cuối cùng chết thảm trong đó.
Dù chỉ là một giấc mơ nhưng nó đã khiến ta tỉnh ngộ, ta không muốn đi đến bước đường cùng như vậy.
A Hòa cũng không phải người xấu, muội ấy chỉ theo đuổi điều mình muốn mà thôi.
Ta cũng mong muội ấy đạt được ước nguyện của mình.
Bệ hạ ban hôn cho Kỳ Tẫn Tu, thế tử của Tuyên Ninh vương cùng nữ nhi Thái Úy đại nhân, đại hôn được định vào tháng sau.
Trong Phủ Thái Úy có hai nữ nhi, ta là một trong số đó.
Đích muội của ta tên là Tô Hòa, là đích nữ của phủ Thái Úy, nổi danh Đệ nhất tài nữ ở kinh thành.
Ta là trưởng nữ, nhưng sự chào đời của ta không được ai chào đón, còn bị lưu lạc bên ngoài mười năm.
Ta chính là vết nhơ không muốn ai biết Phủ Thái Úy.
Mẫu thân của ta từng là nữ từ thanh lâu, người khác nói bà không xứng lên được mặt bàn, không những tự mình không biết xấu hổ còn làm vấy bẩn thanh danh của Thái Úy đại nhân.
Nhưng chỉ có ta biết mẫu thân ta bán nghệ chứ không bán thân, bà chưa bao giờ nghĩ đến việc trèo cao với lấy Thái Úy. Tất cả đều tại người phụ thân bội tình bạc nghĩa vì muốn bảo toàn danh tiếng của mình mà tung lời đàm tiếu vấy bẩn thanh danh bà. Trước khi ch.e.t, mẫu thân ta đã dùng hết số bạc mà bà dành dụm cả đời mình để nhờ người đưa ta về Phủ Thái Úy, chỉ để tìm cho ta một chỗ dựa.
Thái Úy phu nhân nói rằng Tô Hòa sẽ trở thành Thái tử Phi, không thể thành thân với Thế Tử được. Vì vậy, cửa hôn sự này cuối cùng lại rơi xuống đầu ta.
Ta định trèo tường trong đêm để chạy trốn, nhưng Tô Hòa lại đến, hai mắt phiếm hồng nỉ non cầu xin ta:
"A tỷ, tỷ hãy đưa muội đi cùng đi. Muội không muốn thành thân, không muốn làm Thế tử Phi gì hết."
Nàng khóc tựa hoa lê đái vũ, ta nhìn cũng không thể kìm lòng.
Nàng là người duy nhất ở kinh thành đối xử tốt với ta vậy nên ta không thể tìm ra lý do nào để từ chối cả.
Nếu ta bỏ trốn thì người thành thân đương nhiên sẽ là nàng ấy.
Vì vậy, ta để nàng trốn thoát bằng cách giẫm lên vai ta và trèo qua tường.
Chân trước Tô Hòa vừa nhấc lên, chân sau ta đã bị gia nhân vây kín quanh tường, thì ra có người bắt gặp nên chạy đi mách lèo.
Đám người hùng hổ đi vào viện viện ta.
Ta còn chưa kịp nói gì Đích mẫu trên danh nghĩa kia đã giơ lòng bàn tay lên tát ta một cái thật mạnh.
Ta quỳ xuống đất, má ta nóng bừng vì đau rát, tai trái của ta cũng ù đi.
Bà ta hất cằm lên từ trên cao nhìn xuống với vẻ đầy trịch thượng, trên khuôn mặt luôn tỏ vẻ hiền dịu giờ đầy vẻ kiêu ngạo và khinh thường. Bà ta không nói một lời, phất tay áo bỏ đi, đám người hầu lập tức vây kín xung quanh ta.
Bọn chúng lấy đi tất cả tay nải cùng đồ đạc ta đem theo để bỏ trốn, đến một cái kẹp tóc cũng không chừa lại.
Được lắm, ta mà lại rơi vào cảnh cùng cực này.
Ngày hôm sau, ta bị đẩy lên chiếc kiệu hoa màu đỏ.
Thái Úy đại nhân đứng trước cổng, nhìn ta thật sâu, trong mắt có những cảm xúc khó đoán.
Trước khi đi, ông dúi chiếc khăn tay mẫu thân từng đưa ta để nhận thân thích vào tay ta, thở dài rồi quay người rời đi.
Đây là muốn cắt đứt liên hệ với ta.
A nương luôn nghĩ rằng sau khi vào Phủ Thái Úy, ta sẽ có chỗ dựa vững chắc. Ta luôn tuân thủ bổn phận của mình, cố gắng hết sức làm tốt những việc nên làm, nhưng lại không thể thay đổi được gì.
Tới một người để nương tựa cũng không có.
May mắn thay, Tuyên Ninh Thế tử văn võ song toàn, lại là một mỹ nam được rất nhiều quý nữ mến mộ, dù có xua cũng xua như xua vịt không hết.
Người như ta có thể bước vào Tuyên Ninh Vương phủ, gả cho Kỳ Tẫn Tu đã tính là gả cao, cũng không phải thiệt thòi gì.
Trong phòng tân hôn, Kỳ Tẫn Tu vui mừng vén khăn trùm đầu lên.
Nhưng khi nhìn rõ là ta, nụ cười của hắn ta dần trở nên cứng ngắc.
“Ngươi không phải A Hòa.”
Hắn ta chỉ đứng đó nói với giọng điệu lãnh đạm, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng.
Ta như lạc vào trong sương mù, một lúc sau mới bừng tỉnh giác ngộ.
Thì ra người Thế tử điện hạ trao tình gửi ý chính là A Hòa, người mà hắn muốn cầu thân cũng chính là A Hòa.
Hắn căn bản không thể ngờ được Thái úy phủ còn có thứ nữ như ta.
Ta cúi đầu, không dám biểu lộ cảm xúc.
"Quên đi."
Kỳ Tẫn Tu thở dài, nhưng hắn không trách móc ta hay quan tâm ta là ai.
"Ta không nên ép buộc A Hòa, từ nay về sau ngươi có thể ở lại đây sống vui vẻ, cơm ăn áo mặc ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Trâm cài trên đầu nặng đến mức khiến cổ ta đau nhức, ta chưa kịp đứng dậy hành lễ thì hắn đã quay người bỏ đi.
Lần thứ hai ta gặp lại Kỳ Tẫn Tu là vào ngày ta cùng hắn đến thỉnh an Tuyền Ninh Vương phi.
Sau khi được ban tọa, Vương phi nhìn ta đánh giá hồi lâu rồi nói với giọng lạnh lùng.
"Ngươi không phải đích nữ Tô gia."
Tô Hòa, đích nữ Tô gia, tích cách vui vẻ rạng rỡ, khí chất không lẫn vào đâu được. So với bộ dạng khúm núm nem nép lo sợ của ta một trời một vực, Vương phi liếc mắt một cái đã nhận ra.
Ta không dám nhìn bà ấy, cũng không dám cầu cứu Kỳ Tẫn Tu, lại càng không dám mở miệng hó hé câu gì, yên lặng chờ đợi bị phán quyết.
Kỳ Tẫn Tu tuy rằng chỉ là Thế tử, nhưng vẫn là dòng dõi hoàng thất, không có đạo lý hắn phải lấy một thứ nữ thấp kém làm chính thê.
Ta khó khăn nuốt nước bọt, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì lo lắng.
Của hồi môn Tô gia đưa đều không ở trong tay ta, nếu lúc này bị đuổi ra ngoài, chỉ sợ kiếm nổi một bữa ăn tử tế.
Đang lúc lo lắng thì Vương phi lại lên tiếng.
"Thôi, như vậy cũng tốt."
Ta sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.
Chờ tới khi Vương phi đã rời đi rồi ta mới thấp giọng hỏi Kỳ Tẫn Tu.
“Vương phi…như vậy là có ý gì?”
Hắn ta lạnh lùng đáp: “Ngươi nghĩ như nào thì là như vậy.”
Hắn đột nhiên quay lại nhìn ta lần nữa, nói:
"Đêm qua A Hòa gửi tin cho ta, nàng ấy cầu xin ta che chở ngươi. Nàng ấy cũng đã giải thích mọi chuyện. Ta biết đây không phải lỗi của ngươi, sau này nhất định sẽ không làm khó ngươi. Ngoài ra ta cũng sẽ thay A Hòa đền bù cho ngươi."
Kỳ Tẫn Tu ở một bên thần sắc ngưng tụ, cuộc hôn phối này đối với cuộc đời hắn là một bước ngoặt lớn, cũng dễ hiểu tại sao tâm tình hắn không tốt.
Dù không hài lòng nhưng hắn cũng không đối xử tệ với ta.
Dù là vì Tô Hòa hay vì lòng thương hại của hắn dành cho ta, ta đều biết ơn hắn.
Ta vẫn cúi đầu không nói gì, thầm thở dài, may mắn thay nha đầu kia vẫn còn chút lương tâm.
Hắn thất thần, rồi tiếp tục như đang nói với chính mình: “Ta đã thích A Hòa từ năm mười ba tuổi, và ta cũng biết nàng ấy không phải nữ tử cam tâm tình nguyện cả đời chỉ ở sau hậu viện. Tất cả là sai lầm của ta."
Tình yêu của hắn dành cho Tô Hòa vừa thẳng thắn vừa nồng nhiệt. Câu nói sai lầm kia, không biết là sai lầm vì đã làm hỏng hôn thân đại sự của ta, hay là vì đã khiến Tô Hòa có nhà mà không thể trở về.
Bất quá ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, còn sống là tốt rồi, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút ghen tị với Tô Hòa.
Dù ta luôn mong muốn có ai đó đối xử chân thành với mình, hứa hẹn sẽ bên nhau đến răng long đầu bạc, nhưng so với việc bình bình an an sống hết một đời thì điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả.
Có lẽ sợ ta không an phận nên Kỳ Tẫn Tu phái một ma ma đến viện của ta, nói là tới chiếu cố ta.
Mọi người trong lòng đều hiểu, chiếu cố chỉ là cái cớ cho việc giám sát mà thôi.
Kỳ Tẫn Tu không biết đang bận việc gì, đã lâu không ở trong phủ.
Kể cả có về, hắn cũng đi sớm về muộn đến cái bóng cũng không thấy, thậm chí còn lười đến tỏ vẻ tình nghĩa phu thê với ta.
Ma ma khuyên ta chuẩn bị một bàn tiệc rượu rồi mời Thế tử đến. Thế tử có thể không muốn gặp ta nhưng ta không thể không muốn gặp hắn.
Nhưng có điều ma ma không biết, ta không muốn dây dưa với hắn.
Tiểu Chiêu không chịu nổi nên tự mình nấu vài món ngon kéo ta đến chỗ Vương phi.
Hôm nay hắn ta về sớm, đang ở trong phòng nói chuyện với Vương phi. Ta liền đứng ngoài đợi.
Khi hắn bước ra vừa đúng lúc ta vừa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Trông sắc mặt hắn có vẻ không được tốt cho lắm.
Ta cố gắng gượng hướng về phía hắn cười hỏi hắn có muốn tới viện của ta dùng bữa không.
Hắn nhìn ta đánh giá, tâm trạng hắn tệ như vậy chắc là sẽ thẳng thừng từ chối nhỉ.
Ta có chút ngượng ngùng, cũng không hỏi nữa, cúi đầu đi về. Ngoài dự liệu, hắn đứng đó nhìn ta một hồi lâu.
Trên đường về, ta mơ hồ nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua.
Trong mơ, ta là thứ nữ Tô gia độc ác, Tô Ngữ. Vì thích Kỳ Tẫn Tu mà ghen ghét đố kỵ với A Hòa nên làm đủ mọi chuyện xấu xa, cuối cùng bị đuổi ra khỏi Vương phủ.
Lang thang bên ngoài không có nơi nào để về thì bị người bắt cóc bán vào thanh lâu, cuối cùng chết thảm trong đó.
Dù chỉ là một giấc mơ nhưng nó đã khiến ta tỉnh ngộ, ta không muốn đi đến bước đường cùng như vậy.
A Hòa cũng không phải người xấu, muội ấy chỉ theo đuổi điều mình muốn mà thôi.
Ta cũng mong muội ấy đạt được ước nguyện của mình.