Chương 12 - Tơ Âm
15.
Nghe đến cái tên này, đồng tử trong mắt Giang Ngư co chặt lại.
Tôi bình tĩnh lau sạch bùa chú bằng m.áu mà đối phương vẽ lên bụng.
Chỉ một động tác, khuôn mặt vốn đang ôn nhu dịu dàng của Giang Ngư bỗng trở nên vặn vẹo dữ tợn:
"Dừng ngay cho tôi!"
Dừng tay? Nằm mơ.
"Các người chiếm thân xác của Giang Ngư, sau khi phát hiện không thể thích ứng nên mới nghĩ kế hoạch để tôi sinh hạ âm thi."
Tôi khẽ mỉm cười:
"Để tôi đoán thử xem, phí hết công sức muốn gạt tôi, làm tôi tin tưởng vì bước cuối cùng cần phải có sự hy sinh tự nguyện của tôi."
"Cô Lục, cô có biết cả mình và Lục Nhiên đã phạm sai lầm gì không?"
Đó là quá kiêu ngạo.
"Cho rằng kế hoạch của bản thân là hoàn hảo, cảm thấy tôi không nơi nương tựa, bám víu vào nhà họ Lục. Các người biết ngụy trang, đương nhiên tôi cũng biết."
Tôi nhận ra bất thường, sau đó phát hiện cả Giang Ngư và Lục Nhiên đều là một phần của kế hoạch.
Đạo sĩ mà tôi nhờ giúp đỡ từng nói:
"Tơ âm đã xâm nhập vào cơ thể cô, nếu muốn loại bỏ nó, chỉ có duy nhất một cách, đó là phải tìm được nguyên chủ, để thứ tà vật này chuyển về nguyên chủ. Nhưng cách này rất nguy hiểm, chỉ cần sai xót một chút, cô sẽ biến thành chất dinh dưỡng để nuôi âm thai."
Thay vì ngồi chờ ch.ết, tại sao không đặt cược một phen.
Hôn nhân vốn là một cuộc chiến, trong ngoài đều là chiến trường.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Bóng đèn cảm ứng cứ tắt bật luân phiên.
Tôi biết, người chồng thân yêu Lục Nhiên của mình tới rồi.
Lục Nhiên lo lắng chạy đến, nhưng tôi đã nhanh hơn một bước.
Tôi vẽ lại nguyên vẹn những phù chú trên bụng ban nãy lên quan tài.
Hành động này khiến Lục Kha sợ hãi, âm thanh bén nhọn mang theo sự căm hận mãnh liệt:
"Mau ngăn cô ta lại, em sắp sống lại rồi, thiếu chút nữa thôi, không thể thất bại được!"
Nhưng tôi đã vẽ xong rồi.
"Chân thân sẽ thu hút tơ âm, đúng chứ? Đồ của cô, người đàn ông của cô, tôi đều trả lại hết."
Tơ âm trong cơ thể tôi trút ra dường như nhận được tín hiệu.
Từng sợi, từng sợi lao đến quấn quanh Lục Kha.
Đám tóc đó chui vào sâu tận thất khiếu của cô ta, Lục Kha đau đớn gào thét, giống như thú dữ đang lăn lộn trên mặt đất.
"Con khốn, mau thả em ấy ra!" Lục Nhiên không cản được, gấp đến phát điên:
"Tôi cho cô tiền, cô muốn cái gì cũng được!"
Anh ta lại sẵn sàng dùng tiền và cổ phần để trao đổi.
Tôi buồn cười:
"Lục Nhiên, anh đừng quên, chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Những gì anh có, một nửa cũng là của tôi, còn cần anh đưa hay sao?"
Tôi lấy ra bật lửa.
"Âm dương tương khắc, nếu tơ âm thích nước, vậy nhất định sẽ sợ lửa."
Tôi đốt thử chút tóc, trên thân thể Lục Kha bỗng tỏa ra khói trắng, hồn phách cô ta lúc này tựa như bị lửa thiêu chín.
Chùm ánh sáng nho nhoi này đối với tôi là hy vọng sống, nhưng đối với họ lại là sự hủy di.ệt hoàn toàn.
Nghe đến cái tên này, đồng tử trong mắt Giang Ngư co chặt lại.
Tôi bình tĩnh lau sạch bùa chú bằng m.áu mà đối phương vẽ lên bụng.
Chỉ một động tác, khuôn mặt vốn đang ôn nhu dịu dàng của Giang Ngư bỗng trở nên vặn vẹo dữ tợn:
"Dừng ngay cho tôi!"
Dừng tay? Nằm mơ.
"Các người chiếm thân xác của Giang Ngư, sau khi phát hiện không thể thích ứng nên mới nghĩ kế hoạch để tôi sinh hạ âm thi."
Tôi khẽ mỉm cười:
"Để tôi đoán thử xem, phí hết công sức muốn gạt tôi, làm tôi tin tưởng vì bước cuối cùng cần phải có sự hy sinh tự nguyện của tôi."
"Cô Lục, cô có biết cả mình và Lục Nhiên đã phạm sai lầm gì không?"
Đó là quá kiêu ngạo.
"Cho rằng kế hoạch của bản thân là hoàn hảo, cảm thấy tôi không nơi nương tựa, bám víu vào nhà họ Lục. Các người biết ngụy trang, đương nhiên tôi cũng biết."
Tôi nhận ra bất thường, sau đó phát hiện cả Giang Ngư và Lục Nhiên đều là một phần của kế hoạch.
Đạo sĩ mà tôi nhờ giúp đỡ từng nói:
"Tơ âm đã xâm nhập vào cơ thể cô, nếu muốn loại bỏ nó, chỉ có duy nhất một cách, đó là phải tìm được nguyên chủ, để thứ tà vật này chuyển về nguyên chủ. Nhưng cách này rất nguy hiểm, chỉ cần sai xót một chút, cô sẽ biến thành chất dinh dưỡng để nuôi âm thai."
Thay vì ngồi chờ ch.ết, tại sao không đặt cược một phen.
Hôn nhân vốn là một cuộc chiến, trong ngoài đều là chiến trường.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Bóng đèn cảm ứng cứ tắt bật luân phiên.
Tôi biết, người chồng thân yêu Lục Nhiên của mình tới rồi.
Lục Nhiên lo lắng chạy đến, nhưng tôi đã nhanh hơn một bước.
Tôi vẽ lại nguyên vẹn những phù chú trên bụng ban nãy lên quan tài.
Hành động này khiến Lục Kha sợ hãi, âm thanh bén nhọn mang theo sự căm hận mãnh liệt:
"Mau ngăn cô ta lại, em sắp sống lại rồi, thiếu chút nữa thôi, không thể thất bại được!"
Nhưng tôi đã vẽ xong rồi.
"Chân thân sẽ thu hút tơ âm, đúng chứ? Đồ của cô, người đàn ông của cô, tôi đều trả lại hết."
Tơ âm trong cơ thể tôi trút ra dường như nhận được tín hiệu.
Từng sợi, từng sợi lao đến quấn quanh Lục Kha.
Đám tóc đó chui vào sâu tận thất khiếu của cô ta, Lục Kha đau đớn gào thét, giống như thú dữ đang lăn lộn trên mặt đất.
"Con khốn, mau thả em ấy ra!" Lục Nhiên không cản được, gấp đến phát điên:
"Tôi cho cô tiền, cô muốn cái gì cũng được!"
Anh ta lại sẵn sàng dùng tiền và cổ phần để trao đổi.
Tôi buồn cười:
"Lục Nhiên, anh đừng quên, chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Những gì anh có, một nửa cũng là của tôi, còn cần anh đưa hay sao?"
Tôi lấy ra bật lửa.
"Âm dương tương khắc, nếu tơ âm thích nước, vậy nhất định sẽ sợ lửa."
Tôi đốt thử chút tóc, trên thân thể Lục Kha bỗng tỏa ra khói trắng, hồn phách cô ta lúc này tựa như bị lửa thiêu chín.
Chùm ánh sáng nho nhoi này đối với tôi là hy vọng sống, nhưng đối với họ lại là sự hủy di.ệt hoàn toàn.