Chương 11 - Tơ Âm
14.
Trên mặt Giang Ngư thoáng nét hoảng loạn.
"Chưa nói cho cô biết tên, nhưng trên xe của cô lại có lịch sử định vị đến đây."
"Còn nữa, bộ quần áo giao đồ ăn trên người cô là đồ mới toanh, có vài nếp gấp, cô chuẩn bị khi nào thế? Là khi thảo luận với Lục Nhiên về kịch bản diễn trong tối nay phải không?"
Mỗi lần tôi hỏi, sắc mặt của Giang Ngưng lại tối thêm vài phần.
"Trong hoàn cảnh căng thẳng, mọi người rất dễ bỏ qua mấy chi tiết này, thật không may, từ nhỏ tôi đã lớn lên ở cô nhi viện, giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý."
Sự nhạy cảm với vui buồn, giận dữ còn vượt xa cả người thường.
"Sở dĩ tôi có thể trở thành một blogger review hàng đầu cũng bởi vì tôi nắm bắt được những chi tiết mà người bình thường không thể nắm bắt được.
Môi Giang Ngư run run, tức giận mắng:
"Đã là lúc nào rồi cô còn không tin tôi? Cô bị trúng tà, bị tà niệm khống chế rồi ư? Tỉnh lại đi!"
Bình luận liên tục mắng chửi.
"Người ta liều mạng đến cứu cô, vậy mà cô còn nghi ngờ ân nhân của mình? Đầu óc có vấn đề?"
"Nhưng nhớ lại thì, toàn bộ quá trình, chủ blogger cũng đâu đề cập cụ thể đến nhà máy sản xuất ngũ cốc nào, mà Giang Ngư lại biết rõ, nghĩ mà thấy sợ."
"Thôi đi, tôi thấy blogger với tên đàn ông cặn bã kia đúng kiểu nồi nào úp vung nấy, đừng cứu cô ta nữa, thứ vô ơn!"
Tôi bật cười, không phải cười khán giả mà cười vì Giang Ngư.
"Tôi thấy, cứ gọi cô là "Lục Kha" còn thuận miệng hơn."
Trên mặt Giang Ngư thoáng nét hoảng loạn.
"Chưa nói cho cô biết tên, nhưng trên xe của cô lại có lịch sử định vị đến đây."
"Còn nữa, bộ quần áo giao đồ ăn trên người cô là đồ mới toanh, có vài nếp gấp, cô chuẩn bị khi nào thế? Là khi thảo luận với Lục Nhiên về kịch bản diễn trong tối nay phải không?"
Mỗi lần tôi hỏi, sắc mặt của Giang Ngưng lại tối thêm vài phần.
"Trong hoàn cảnh căng thẳng, mọi người rất dễ bỏ qua mấy chi tiết này, thật không may, từ nhỏ tôi đã lớn lên ở cô nhi viện, giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý."
Sự nhạy cảm với vui buồn, giận dữ còn vượt xa cả người thường.
"Sở dĩ tôi có thể trở thành một blogger review hàng đầu cũng bởi vì tôi nắm bắt được những chi tiết mà người bình thường không thể nắm bắt được.
Môi Giang Ngư run run, tức giận mắng:
"Đã là lúc nào rồi cô còn không tin tôi? Cô bị trúng tà, bị tà niệm khống chế rồi ư? Tỉnh lại đi!"
Bình luận liên tục mắng chửi.
"Người ta liều mạng đến cứu cô, vậy mà cô còn nghi ngờ ân nhân của mình? Đầu óc có vấn đề?"
"Nhưng nhớ lại thì, toàn bộ quá trình, chủ blogger cũng đâu đề cập cụ thể đến nhà máy sản xuất ngũ cốc nào, mà Giang Ngư lại biết rõ, nghĩ mà thấy sợ."
"Thôi đi, tôi thấy blogger với tên đàn ông cặn bã kia đúng kiểu nồi nào úp vung nấy, đừng cứu cô ta nữa, thứ vô ơn!"
Tôi bật cười, không phải cười khán giả mà cười vì Giang Ngư.
"Tôi thấy, cứ gọi cô là "Lục Kha" còn thuận miệng hơn."