Chương 1 - Tình Yêu Và Định Mệnh Của Một Con Vịt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nào, Tĩnh Nhan, ăn thịt đi con.”

Mẹ chồng ân cần gắp cho tôi một miếng thịt.

Miếng thịt mềm nhừ, nát vụn, chẳng còn nhìn ra là thịt gì.

“Con cảm ơn mẹ.”

Thấy bà hiền lành như vậy, lòng tôi cũng có chút cảm động.

Chồng tôi, Lư Triển Trạch, là thủy thủ, quanh năm lênh đênh ngoài biển.

Cưới chưa đầy nửa năm, mẹ chồng lấy cớ “chăm sóc con dâu” mà dọn từ quê lên ở cùng.

Ban đầu bà còn dễ chịu, nhưng dần dà, bắt đầu soi mói, sai bảo từng li từng tí.

Chưa bao lâu sau, em chồng Lư Giai Văn sinh con gái, nhà chồng cô ta không thích, hay gây gổ,nên mẹ chồng “tự ý quyết định” đón cả hai mẹ con về ở cùng chúng tôi.

Từ đó, mọi thứ trong nhà đều phải ưu tiên cho Giai Văn và đứa nhỏ.

Bà vứt sạch những món tôi hay dùng, nói “không vệ sinh, ảnh hưởng phụ nữ ở cữ”.

Thứ duy nhất bà luôn chướng mắt, là con vịt Khơ Nhĩ tôi nuôi suốt mười năm — món quà mẹ ruột tôi để lại trước khi qua đời.

Chiều nay đi làm về, bà bỗng tỏ ra khác lạ, miệng cười niềm nở, tay múc canh đặt trước mặt tôi:

“Nào, uống thêm ngụm canh này đi, tốt lắm.”

Em chồng vừa húp xì xụp vừa khen nức nở:

“Chị dâu, mau uống đi, ngon lắm luôn!”

Tôi mỉm cười, đưa muỗng lên, nhưng vừa đưa miếng thịt vào miệng, cô ta đã nói tiếp:

“Thịt vịt già ninh kỹ thế này, chắc răng mẹ em cũng khó cắn nổi.”

“…!!”

Tôi lập tức phun miếng thịt ra, mặt tái đi.

“Là… thịt vịt sao?”

Tôi nhìn mẹ chồng trân trân.

Bà giả vờ không nghe thấy.

Giai Văn nhíu mày, khó chịu:

“Chị dâu, dù mẹ nấu không hợp khẩu vị, cũng không cần tỏ thái độ như vậy chứ?”

“Không phải… tôi… tôi không ăn thịt vịt…”

Cô ta nhướng mày cười lạnh:

“Không ăn thịt vịt? Thế nuôi vịt làm gì?”

“…Nó là thú cưng của tôi.”

Tôi không dám nói là “người thân”, vì mẹ chồng mà nghe sẽ nổi đi//ên.

Giai Văn cười khẩy, giọng giễu cợt:

“Đúng là dân thành phố, rảnh rỗi quá hóa khù//ng. Ở quê bọn tôi, chó trông nhà già rồi cũng làm th//ịt ăn cả.”

Tôi không muốn tranh cãi, chỉ vỗ tay hướng ra ban công.

Mỗi lần như thế, vịt con trắng muốt của tôi sẽ “cạch cạch cạch” chạy tới, mỏ kêu líu ríu.

Nhưng hôm nay, lặng ngắt.

Khóe môi mẹ chồng nhếch lên, ánh mắt lóe vẻ hả hê.Tôi giật mình, lao ra ban công — chuồng trống trơn.

Tôi vẫn cố giữ hi vọng, chạy về phía bếp, và rồi — Trong thùng rác, là một cái đầu vịt nhỏ, đội chiếc mũ len đỏ tôi từng đan cho nó.

“Vịt Vịt!!”

Tôi gào lên, nước mắt trào ra như vỡ đập.

Đó là món quà cuối cùng mẹ tôi để lại, là kỷ niệm duy nhất tôi còn.

Mà họ… nấu nó lên ăn.

“Ối giời, ồn ch//ết đi được! Tôi già rồi không chịu nổi tiếng khóc lóc ấy đâu.”

Mẹ chồng chép miệng, giọng lại trở về kiểu chua ngoa thường ngày:

“Văn Văn thèm thịt vịt già. Ở thành phố lấy đâu ra vịt già mà nấu?

Con vịt cô nuôi mười năm, không ăn thì phí đi à?”

“Thích thì ra chợ mua vịt con mà nuôi lại!”

Em chồng tái mặt, ngồi im, chẳng dám lên tiếng.

“Ăn đi con, đây là nhà mẹ, đừng có sợ! Còn cái con dâu ấy, cứ tưởng học được mấy chữ là ghê gớm à.”

2

Tôi chạy vào nhà tắm, nôn khan đến ruột quặn thắt.

Tay run rẩy cầm điện thoại, nhưng cuối cùng lại không dám gọi cho chồng — anh đang giữa biển, tôi sợ ảnh hưởng đến anh.

Cửa phòng khép hờ, tôi nghe tiếng mẹ chồng và Giai Văn vọng lại:

“Mẹ, chị ấy bị sao vậy?”

“Giả vờ yếu ớt thôi! Mặc kệ nó, cứ ăn đi, coi nó làm trò được bao lâu.”

“Có cần để phần không?”

“Kệ nó! Con ăn nhiều vào. Lúc mẹ ở cữ cũng chẳng được tẩm bổ thế này.

Canh vịt để lại cho nó, xem nó đói có ăn không!”

“Con bé này tưởng học đại học thì ngon à? Cứ để mẹ trị cho xem!”

Tiếng họ nói chen lẫn tiếng muỗng chạm bát, tôi ôm mặt khóc nấc.

Không biết từ lúc nào, nước mắt cứ rơi mãi… rồi tôi thiếp đi.

Nửa đêm.Một luồng sáng trắng lóa khiến tôi choàng tỉnh.

Trước mặt tôi — là một con vịt khổng lồ, thân hình tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

“Vịt Vịt?”

“Không phải. Ta là Tiên Vịt.”

Giọng nói già nua, trầm đục.

Nó mặc áo dài, chòm râu bạc rung rung theo từng cái vỗ cánh.

“Ngươi và vịt có tình cảm sâu nặng, cảm động đến cả giới vịt.

Nên ta tới gặp ngươi.”

“Vịt Vịt ch//ết oan, nhưng vẫn còn hai năm dương thọ.”

Nói rồi, nó vung cánh — trước mặt tôi hiện ra một khung đối thoại trong suốt:

“Hãy viết tên nó vào đây, rồi nhỏ một giọt lệ.Ta sẽ giúp ngươi hồi sinh nó.”

Tôi nhìn chằm chằm vào ô trống hồi lâu, rồi hỏi nhỏ:

“Chỉ được hồi sinh vịt thôi sao?”

Tiên vịt hơi sững lại, vuốt râu:

“Về lý thuyết thì… ai cũng được. Nhưng ngươi không muốn gặp lại vịt của mình à?”

Tôi lắc đầu:

“Tôi muốn nó sớm đầu thai.Dù là người, hay đá, hay cây, chỉ cần không phải kiếp vịt nữa.

Sống lại… rồi lại bị gi//ết, đau lắm.”

Tiên vịt gật gù, đôi mắt hiền hậu:

“Ngươi nói cũng có lý… Thế ngươi muốn cứu ai?”

“Không phải mẹ tôi.” tôi lập tức đáp.

“Tôi không chịu nổi nếu lại phải mất bà thêm lần nữa.”

“Tôi muốn hồi sinh… một người khác.”

Tôi cầm bút, viết xuống trong ô trong suốt ấy — “Dương Phát Đệ.”

Tiên vịt chớp mắt:

“Bà nội chồng ngươi?”

“Phải. Chính là bà ta.”

3

Ngay khoảnh khắc tôi nhỏ giọt nước mắt xuống, căn phòng lập tức bừng sáng ánh kim rực rỡ.

Mẹ chồng và Lư Giai Văn cũng ùa ra khỏi phòng xem chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy một bà lão gầy guộc bước ra từ luồng ánh sáng ấy, xuất hiện ngay giữa phòng khách.

Mẹ chồng tôi run rẩy chỉ tay về phía bà ta, giọng lắp bắp:

“Má… má… sao lại là má?! Má chẳng phải chết rồi sao!”

Dương Phát Đệ buộc tóc thành một búi nhỏ lủng lẳng sau đầu, làn da đen sạm, đầy nếp nhăn, đôi bàn chân bó chỉ to bằng bàn tay.

Miệng chỉ còn vài chiếc răng, nhưng cặp mắt tam giác kia lại sắc như dao.

Bà ta vừa giơ tay liền vung gậy đánh thẳng vào mẹ chồng tôi một cú.

“Lưu tiện nhân! Con mụ vô dụng này, mày mong tao chết đến thế cơ à?!”

“Tao là tiên gia đưa về đấy! Tiên thấy tao khổ cả đời nên cho tao về hưởng phúc đây này!”

Ánh mắt hình tam giác quét khắp mặt mọi người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

“Con bé này là ai?”

Mẹ chồng với Lư Giai Văn còn đang ngẩn ngơ, chỉ mình tôi bình tĩnh bước lên:

“Bà nội, con là Tiêu Tĩnh Nhan, vợ của Triển Trạch ạ.”

“Ôi giời ôi!” Bà lão đột nhiên xúc động, hai chân bé xíu cọ cọ bước tới gần tôi, nước mắt rưng rưng trong mắt.

“Tốt quá! Cháu vàng của bà cũng lấy vợ rồi, cưới được bao lâu rồi con? Có sinh cháu chưa?”

Tôi đỡ bà nội ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng kể sơ qua chuyện tôi và Lư Triển Trạch quen nhau rồi kết hôn.

“Bà nội, con với Triển Trạch cưới chưa đầy một năm. Anh ấy đi biển suốt, chưa có cơ hội sinh con ạ.”

Tôi hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng trên mặt, khiến bà lão càng thêm ưng ý.

“Tốt lắm! Cháu bà ra gì đấy chứ, lấy được con gái cán bộ trên phố cơ mà. Không sao, chờ Triển Trạch về, bà cho con toa thuốc bí truyền, đảm bảo uống xong đêm đó dính bầu luôn!”

Vừa nói, bà nội vừa xắn tay áo, tháo chiếc vòng vàng to cỡ cây bút chì trên cổ tay xuống.

“Nhan Nhan à, đây là quà gặp mặt của bà, con giữ lấy.”

“Bà nội ơi, cái này quý lắm, con nhận không tiện đâu ạ.”

Bà nội trợn mắt giả vờ nổi giận:

“Ớ cái con bé này! Không nhận là bà giận thật đấy!”

Tôi từ chối vài câu, cuối cùng cũng đành nhét chiếc vòng vào túi.

Lúc ấy, bà nội quay đầu nhìn về phía mẹ chồng.

Chỉ một ánh nhìn thôi, mẹ chồng tôi đã rùng mình, run rẩy theo bản năng – nỗi sợ bị áp chế năm xưa sống dậy.

Bà nội nhìn bà ta một hồi, mới chậm rãi cất lời:

“Cũng tạm được. Triển Trạch không ở nhà mà mày còn biết tới chăm cháu dâu, coi như có tiến bộ.”

Nói xong, bà lão liếc Giai Văn bằng ánh mắt khinh khỉnh.

“Còn mày? Sao lại ở đây? Chưa lấy chồng à? Tính ăn bám nhà này đến bao giờ?!”

“Bà nội…” Giọng Giai Văn nhỏ như muỗi kêu, ánh mắt cầu cứu nhìn mẹ ruột.

“Má ơi, Giai Văn lấy chồng rồi, sinh con rồi, đang ở cữ nên về đây nghỉ ngơi đó má.”

“Đẻ ra cái gì?”

“Con gái ạ.”

“Hứ! Con gái thì thà đẻ ra con mèo con chó còn hơn! Vậy mà cũng vác mặt về đây ở cữ được à?!”

Ánh mắt bà nội khựng lại rồi lóe sáng:

“Ồ! Mày bị nhà chồng đuổi về đúng không!”

Ánh mắt như muốn ăn người, miệng bắt đầu lẩm bẩm như đọc chú.

Tôi vội kéo tay bà nội, nhẹ giọng hỏi:

“Bà nội, bà vừa về, có đói bụng không ạ? Con vào bếp nấu gì cho bà ăn nhé?”

Bà nội xoa bụng lép kẹp, rõ ràng là đói thật.

“Lưu tiện nhân! Xuống bếp nấu cơm cho tao!”

Bà sai mẹ chồng như sai người hầu. Mẹ chồng trong lòng bực bội nhưng chẳng dám hé miệng – người ta chết rồi mà còn sống lại được, lỡ mình làm gì phật lòng, bà ấy kéo mình đi theo thì…

Nhìn tô cơm trắng với mấy lát thịt mỡ bóng mỡ, nước dãi bà nội suýt nhỏ xuống.

Răng bà yếu, nên nhai từ từ, ăn rất chậm.

Vừa ăn, mắt bà quét thấy thùng rác cạnh bàn, bên trong toàn xương gà, xương vịt, xương heo.

Bà nội lập tức nổi đoá.

“Cái lũ mất nết này! Đồ trời đánh thánh vật! Cái miệng sao mà thèm ăn thế hả?!”

“Con trai tao với cháu tao có ở đây đâu! Hai đứa đàn bà các mày mà ăn từng ấy thịt làm cái gì?!”

Vừa khéo tôi cũng chưa ăn gì, bèn múc một bát cơm trắng, ngồi xuống cạnh bà.

Tôi gắp miếng thịt trong bát của mình đưa sang bát bà nội, còn bản thân chỉ rưới xì dầu ăn với cơm.

Bà nội nhìn tôi, đau lòng lắm.

“Nhan Nhan à, con không thể ăn ít vậy được, phải bồi bổ mới được. Cái hương hoả nhà họ Lư nhà ta trông cậy cả vào con đó!”

“Bà nội, con bị buồn nôn vì ngửi thấy mùi gì đó nên không ăn nổi.”

Bà nội nhíu mày:

“Ngửi gì mà ghê vậy? Mai mốt trong nhà mình không mua nữa là được.”

“Canh vịt ạ. Con không ăn thịt vịt, đã nói với mẹ chồng rồi, chắc bà quên.”

“Quên á?”

Ánh mắt bà nội lập tức sắc lẹm, trừng về phía mẹ chồng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)