Chương 4 - Tình Yêu Giữa Những Cuộc Chiến

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

Giọng anh lười biếng:

“Bà nội anh bảo tốt nghiệp xong hãy phát triển với anh, vậy mà giờ em đã muốn quản lý anh rồi à?”

“Em có phải là hay chiếm hữu quá không?”

Mặt tôi nóng rực lên.

Tôi vội vàng kể lại mấy lời Vệ Anh vừa nói.

Anh nghe xong mới từ tốn giải thích.

Hóa ra Vệ Anh chỉ nói một nửa sự thật.

Cô ấy chuẩn bị nước gluco thật, nhưng anh chưa bao giờ uống lấy một lần.

Giọng anh nhàn nhạt:

“Chuyện này, anh hơn em một chút đó, bạn Lương Hy.”

“Anh có hôn ước, thì sẽ không để ý tới người khác.”

Lời nói của anh rõ ràng là đang mỉa lại chuyện hồi nhỏ.

Tôi cứng người, vội lảng sang chuyện khác:

“Tôi… tôi giúp anh lau mồ hôi nhé.”

Quý Nhượng khẽ cười không tiếng, lại cúi đầu lần nữa.

Ngũ quan anh phóng đại ngay trước mắt.

Vừa đối diện, tôi hoảng hốt né sang chỗ khác.

Không hiểu sao lúc này tôi lại bật ra một suy nghĩ:

Hồi nhỏ anh ấy cũng đẹp trai như bây giờ sao nhỉ.

Chiều tan học, đúng như dự đoán, tôi nhìn thấy Trần Lăng đứng ở cổng.

Mấy hôm nay hắn chắc lại gây chuyện, trên mặt và người toàn là vết thương mới, thậm chí còn đang rỉ máu.

Ánh mắt hắn lia về phía tôi và nhóm Quý Nhượng.

Hắn khựng lại, bước chân vốn định đi về phía tôi cũng dừng hẳn.

Khẽ hừ một tiếng, rồi quay người bỏ đi.

Một cậu bạn của Quý Nhượng chửi nhỏ:

“Thằng nhãi này chắc chưa ăn đủ đòn nên không biết sợ.”

“A Nhượng, chiều mốt nó tổ chức sinh nhật ở sân trượt, mình có nên qua đó ‘chúc mừng’ một bữa không?”

Những từ cuối cùng cậu ta nhấn mạnh đầy ẩn ý.

Nghe thấy, tôi lập tức nắm chặt tay áo Quý Nhượng.

Chỉ nghĩ tới cảnh tượng đó thôi cũng thấy rùng mình.

“Quý Nhượng, đừng đánh nhau được không?”

“Nghĩ cách khác đi, ví dụ như nếu hắn tới nữa thì báo cảnh sát.”

Cậu bạn kia bật cười:

“Em gái, báo cảnh sát chỉ được lúc đó thôi, nhưng–”

“Không đánh.” Quý Nhượng cắt ngang.

Cậu bạn trợn mắt, kinh ngạc nhìn anh.

Anh phủi phủi cái bụi tưởng tượng trên áo cậu ta, giọng nhàn nhạt:

“Ráng mà tuân thủ pháp luật đi, anh bạn.”

Nói xong, anh quay sang nhìn tôi, thản nhiên nói tiếp:

“Anh hiếm khi đánh nhau lắm.”

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thắc mắc.

Hiếm khi đánh nhau, vậy sao tiếng tăm “đại ca trường” lại vang đến thế nhỉ?

Lại nghe tin về Trần Lăng.

Lần này là hắn bị bắt.

Tôi vốn định đợi hắn lại đến quấy rối sẽ trực tiếp báo công an.

Nhưng chưa kịp xuất hiện thì tin hắn đâm con trai hiệu trưởng trường nghề bên cạnh đã lan khắp các trường.

Tan học, tôi vui đến mức đuôi tóc cũng đong đưa theo từng bước.

“Quý Nhượng, lần này chắc hắn không ra được nữa hả anh?”

“Không chỉ thế đâu.”

Quý Nhượng nói hiệu trưởng trường nghề kia phía sau còn có thế lực lớn,

hắn vào trong rồi chắc chắn sống không bằng chết.

Anh xoay chiếc hộp tai nghe trong tay, giọng thản nhiên như hỏi bâng quơ:

“Giờ đi học không cần sợ nữa rồi.”

“Có còn muốn anh đi cùng nữa không?”

Bước chân tôi khựng lại, chớp mắt lia lịa.

Anh cũng chẳng giục, tự điều chỉnh bước chân, đi song song với tôi.

Tiếng lá khô dưới chân vang xào xạc, ngứa ngáy tận đáy lòng.

Một lát sau, tôi nhỏ giọng:

“Tôi mới mua một chai sốt mật ong mù tạt to lắm để làm sandwich đấy.”

“Anh mà không ăn hết thì phí lắm.”

Trên đầu vang lên một tiếng cười khẽ đến mức như gió thoảng.

“Lương Hy.”

“Em bám người lắm, em biết không?”

Tôi quay đầu sang một bên, chỉ để lại cho anh thấy cái gáy tròn vo.

Trường bỗng nhiên sửa sang nhà vệ sinh, lắp cửa thành từng phòng nhỏ riêng biệt.

Nghe đồn là nhờ một doanh nhân giàu có quyên góp.

Chiều thứ sáu tan học, vừa thấy anh Tống Cẩn đã lâu không gặp đứng trước cổng, tôi lập tức nghĩ đây là việc anh làm.

“Anh Tống Cẩn?”

Ngoại hình của anh ấy còn nổi bật hơn cả chiếc Maybach đỗ phía sau.

Anh ấy bước tới, khóe môi mang theo nụ cười:

“Tối nay có rảnh không, đi ăn với anh một bữa nhé?”

“Anh đợi từ chiều đến giờ, chưa ăn gì hết.”

Tôi vội vàng gật đầu:

“Được, không vấn đề gì.”

Rồi quay sang mời Quý Nhượng vẫn im lặng từ nãy:

“Quý Nhượng, mình đi cùng nhé?”

Anh Tống Cẩn liếc anh một cái:

“Anh em gặp nhau trò chuyện, dẫn theo người ngoài làm gì?”

“Quý Nhượng không phải người ngoài.”

Nói xong, tôi hăng hái nhìn sang anh:

“Tôi nghe nói có một quán canh rất tốt cho dạ dày, anh thử xem có thích không, nếu thích thì tôi sẽ học nấu cho anh…”

“Không đi.”

Quý Nhượng cắt ngang, đeo tai nghe, quay người bỏ đi.

Tôi chạy theo:

“Sao thế?”

“Vừa nãy anh nói tối nay rảnh mà?”

Anh mất kiên nhẫn kéo giãn khoảng cách, cúi mắt nhìn tôi:

“Anh nói em nghe không hiểu à?”

Tôi mơ màng đối diện với ánh mắt anh, ngập ngừng:

“Anh làm sao vậy…”

Quý Nhượng khẽ nhắm mắt, dời tầm nhìn đi, như đang điều chỉnh cảm xúc, một lúc lâu mới nói:

“Anh không có tâm trạng ăn thôi.”

“Em đi với anh ta đi, anh về trước.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)