Chương 5 - Tình Yêu Đến Từ Quá Khứ
10
Hôm sau, Ôn Ý mang áo khoác đã giặt sạch trả lại cho tôi.
Suốt cả buổi sáng, cô ấy cứ len lén nhìn tôi, chần chừ mãi không dám nói.
Mãi đến chiều, khi được nghỉ sớm, cô mới lấy hết can đảm mời tôi đến nhà ăn cơm:
“Chuyện hôm qua… tớ kể với bà rồi. Bà bảo tớ mời cậu về nhà chơi, bà sẽ nấu món ngon.”
Ôn Ý cầm chặt vạt áo, ánh mắt vừa chờ mong vừa lo lắng:
“Hôm nay được nghỉ mà… Chu Nguyệt, cậu có muốn tới nhà tớ chơi không?”
Giọng cô ấy rất nhỏ, như thể chỉ sợ tôi từ chối.
Tôi suy nghĩ một lát, đeo cặp lên rồi bước đi. Thấy cô ấy không theo kịp, tôi quay đầu lại, nhướng mày:
“Đi chứ, không phải bảo mời tớ ăn cơm à?”
Trong giọng tôi có chút ý cười.
Ôn Ý nhìn tôi ngẩn ngơ, rồi nụ cười bối rối và vui sướng dần hiện lên gương mặt.
Ra tới cổng trường, tôi gọi điện báo cho mẹ một tiếng, rồi tiện miệng hỏi:
“Nhà cậu xa trường lắm không?”
Ôn Ý thật thà gật đầu:
“Cũng… hơi xa một chút.”
Trường Nhất Trung có nhà ăn, nhưng không có ký túc xá. Tôi hơi nhíu mày:
“Vậy mỗi ngày cậu đi học về nhà kiểu gì?”
“Đi bộ.”
Ôn Ý nhìn tôi, thật thà nói:
“Có lúc thì chạy.”
Tôi nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
“Đi thôi.”
Tôi siết lại dây đeo cặp, ra hiệu cho cô ấy dẫn đường:
“Hôm nay tớ đi bộ với cậu, coi như rèn luyện thể lực luôn.”
Cô ấy vui vẻ gật đầu, thế là bọn tôi cùng nhau lên đường.
Trên đường đi, Ôn Ý luôn miệng trò chuyện với tôi.
Qua cuộc trò chuyện, tôi mới biết cô ấy cũng giống như mẹ tôi, là một cô gái bước ra từ núi rừng.
Ở Ôn Ý có vài điểm giống mẹ tôi: chân thành, tốt bụng và kiên cường — điều này khiến tôi bắt đầu có thiện cảm với cô ấy.
Tôi cũng nhận ra, thật ra cô ấy không quá hướng nội như vẻ bề ngoài, chỉ là vì hoàn cảnh gia đình mà không ai muốn chơi cùng, còn bản thân cô ấy thì luôn dè dặt khi tiếp xúc với người khác.
Ôn Ý nói, tôi là người thứ tư trên đời đối xử tốt với cô ấy.
Người đầu tiên là bà ngoại, người thứ hai là cô giáo chủ nhiệm hồi tiểu học, người thứ ba là một mạnh thường quân tài trợ học phí cho cô ấy lên cấp ba.
“Chu Nguyệt, cậu tốt với tớ lắm.”
Ôn Ý nói câu đó với vẻ mặt như thể tôi đã làm chuyện gì to tát lắm, nhưng thật ra, tôi chỉ đơn giản là đưa cô ấy một miếng băng vệ sinh mà thôi.
Nhưng khi tôi đi qua những con đường đông đúc, tới rìa thành phố, trông thấy căn nhà cũ kỹ và người bà đang đứng đợi trước cửa, tôi chợt hiểu vì sao cô ấy lại trân trọng điều nhỏ bé đó đến vậy.
Ông trời đã cho cô ấy quá ít sự dịu dàng và thương yêu, nên mỗi chút nhỏ nhoi đều đáng quý vô cùng.
Bà của Ôn Ý xoa đầu tôi, rồi ra vườn hái ớt.
Trong khi đó, Ôn Ý mang ghế nhỏ ra, cùng tôi ngồi dưới mái nhà dột nát, ánh sáng xuyên thấu từ bốn phía.
“Bà tớ bị câm.”
Cô ấy chỉ dùng vài câu ngắn ngủi để kể về quá khứ.
Ba mươi sáu năm trước, vào một ngày hết sức bình thường, một cô gái trẻ mười chín tuổi bước lên chuyến tàu về vùng nông thôn.
Khi tàu dừng ở trạm, cô vào nhà vệ sinh, rồi bị ai đó đánh mạnh vào đầu. Tỉnh lại, cô đã bị bán tới vùng núi sâu, bị ép gả cho một người đàn ông lớn hơn mình hai mươi tuổi.
Từ đó, thế giới mất đi một nữ thanh niên tri thức, nhưng lại xuất hiện một “người đàn bà điên” bị cắt lưỡi, bị chồng đánh đến gãy ba ngón tay.
“Cậu yên tâm, Chu Nguyệt, bà tớ không đánh người đâu!”
Nói tới đây, Ôn Ý vội vàng giải thích:
“Sau khi ông ta chết, bà tớ nhặt được tớ ở bờ sông, từ đó tinh thần tỉnh táo hơn nhiều. Bây giờ chỉ thỉnh thoảng mới nói linh tinh thôi… Cậu đừng sợ bà nhé.”
Tôi không sợ. Tôi chỉ thấy buồn.
Một người phụ nữ vừa khiếm khuyết thể chất lẫn tinh thần, một mình nuôi lớn một đứa trẻ, cho nó học chữ, rồi dẫn nó thoát khỏi núi rừng — gian khổ như thế nào, không cần nói cũng biết.
Ôn Ý kể, hồi nhỏ bà còn biết viết tiếng Nga, từng dạy cô ấy đánh đàn… bằng cách vẽ bàn phím lên đất sét.
Tôi không dám tưởng tượng, cuộc đời của bà lẽ ra đã có thể như thế nào.
Chiều hôm đó, chúng tôi nói chuyện rất lâu.
Sau đó bà nấu món trứng hấp thịt băm với ớt xanh Với hai bà cháu, đó là một bữa ăn xa xỉ hiếm hoi — nhưng lại chỉ đầy ắp trong bát của tôi.
Tôi ăn hết sạch sẽ phần cơm và thức ăn. Bà vui tới mức giơ tay múa loạn trong không trung, miệng phát ra tiếng “a a” không rõ.
Ôn Ý bật cười, giải thích:
“Bà nói cậu ăn giỏi, là một đứa trẻ ngoan.”
Cổ họng tôi nghẹn lại, chẳng biết nói gì.
Người bà trốn khỏi núi rừng. Những ngón tay cụt. Ôn Ý bị bỏ rơi bên bờ sông. Ngôi nhà ẩm thấp.
Thu nhập ít ỏi từ việc lượm ve chai. Học phí đắt đỏ. Thức ăn thiếu thốn. Quần áo nhặt lại.
Giấy vệ sinh mua theo lô. Những miếng băng vệ sinh năm trăm đồng một miếng — mặt trái của thế giới mà tôi chưa từng biết, bỗng chốc phơi bày ra trước mắt, không chút che đậy.
Sau đó khi Ôn Ý tiễn tôi ra về, bà lại gọi bọn tôi lại.
Bà chậm rãi ngồi xổm xuống, thò tay vào gầm giường lục lọi rất lâu, lôi ra một hộp sữa bột gỉ sét, rồi lấy ra hai tờ năm trăm đồng — một cho Ôn Ý, một cho tôi.
“A… a…”
Bà chỉ vào miệng mình, mỉm cười rạng rỡ nhìn chúng tôi —
Ngoan nhé, bà cho tiền đi mua đồ ăn ngon.
Ngực tôi như bị ai bóp nghẹn, tay cầm tờ năm trăm đồng siết chặt lại. Một vị đắng nhè nhẹ lan từ đầu ngón tay xuống tận đáy tim.
Hôm đó về nhà, tôi nghĩ rất lâu.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng nghĩ mình là một người tốt.
Nhưng đây là lần đầu tiên, nỗi khốn khó của phụ nữ ở tầng lớp đáy xã hội hiện ra rõ ràng trước mắt tôi — khiến tôi không thể làm ngơ.
Ôn Ý giống như một con cá nhỏ mắc cạn giữa sa mạc.
Tôi không có khả năng đưa cô ấy quay về biển cả, điều duy nhất tôi có thể làm… chỉ là giúp cô ấy một chút nước.
Tôi biết sa mạc quá rộng, vài giọt nước chẳng thể làm nên gì.
Nhưng con cá ấy quan tâm.
Và tôi cũng quan tâm.
11
Dưới nhà tôi có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, là của một chị gái tốt bụng mở. Tôi vẫn hay mua đồ ở đó, lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi đứng trước kệ hàng hẹp, lưỡng lự không biết chọn gì.
Chị chủ tiệm đi lại, biết tôi đang tìm băng vệ sinh liền giúp tôi chọn một loại vừa đảm bảo an toàn, vừa nhiều miếng, quan trọng là giá rẻ gần một nửa.
Tôi mua hai phần, định mai mang đến trường.
Không ngờ, tối hôm đó mẹ về sớm và thấy túi đồ trên ghế sofa.
Trong bữa cơm, mẹ cứ nhìn tôi mãi:
“Nguyệt à, dạo này tiền tiêu vặt không đủ hả con?”
Tôi lắc đầu:
“Không ạ.”
Liếc nhìn túi đồ trên ghế, tôi lập tức hiểu mẹ hỏi vậy là vì sao.
Hồi nhỏ, mẹ dắt tôi rong ruổi khắp nơi bán quần áo ngoài chợ, chẳng có nổi một mái nhà tử tế để ở. Mãi đến khi dọn về khu của nhà Quý Tranh, chúng tôi mới ổn định được.
Nhưng ngay từ khi còn nghèo, mẹ đã luôn sẵn sàng dành cho tôi điều tốt nhất.
Sau này, khi công việc bán quần áo ổn định hơn, từ chợ chuyển sang cửa hàng, rồi từ cửa hàng thành tiệm lớn, kinh tế dần khá lên — mẹ lại càng chiều tôi hơn.
Tình yêu luôn mang theo cảm giác áy náy.
Mẹ đã quen với việc dành cho tôi mọi thứ tốt nhất trong khả năng của mình, nên khi thấy túi băng vệ sinh rẻ tiền đó, phản ứng đầu tiên của mẹ chính là: Con mình có phải đang thiếu tiền không?
Vì không muốn mẹ lo, tôi kể hết đầu đuôi câu chuyện.
“Con không thể mua loại đắt tiền được đâu mẹ, vì Ôn Ý sẽ không nhận.
Cậu ấy là người sống rất biết nghĩ cho người khác. Con không muốn cậu ấy thấy áp lực.
Với lại, con cũng thương mẹ mà, kiếm tiền đâu dễ…”
Tôi nhìn mẹ, mỉm cười:
“Sau này con với Ôn Ý sẽ dùng chung một loại băng vệ sinh. Tin con đi mẹ, loại đó dùng vẫn ổn, chỉ là bao bì xấu thôi.”
“Nguyệt à…”
Mẹ gọi tôi, ánh mắt nhìn tôi long lanh như phát sáng:
“Có những lúc mẹ vẫn tự hỏi, sao con lại lớn lên tốt đến thế?”
Thật ra câu trả lời chính là mẹ.
Tôi lớn lên trong tình yêu của mẹ, nên tôi biết cách yêu người khác.
Còn Ôn Ý… cô ấy xứng đáng được yêu thương.
Sáng hôm sau, tôi xách túi giấy hồng đến lớp.
Ôn Ý đã ngồi ở bàn, đang học thuộc bài.
Thấy tôi, mắt cô ấy sáng lên:
“Chu Nguyệt, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.”
Tôi tháo cặp, đưa túi giấy cho cô ấy:
“Tớ nghĩ cậu sẽ cần cái này.”
Ôn Ý luống cuống nhận lấy, ngập ngừng liếc vào trong.
“Đầu tiên, tớ muốn nói rõ một điều.”
Tôi lên tiếng trước khi cô ấy kịp mở miệng:
“Đây không phải là sự thương hại hay bố thí. Đây là sự giúp đỡ giữa những người con gái. Nếu cậu cảm thấy ngại khi nhận, vậy thì mỗi tháng mời tớ qua nhà cậu ăn một bữa là được rồi.”
Nói xong, tôi còn không quên làm khó:
“Tớ không thích ăn thịt, lần sau qua nhà, bảo bà nấu trứng xào cà chua nhé.”
Ôn Ý ôm túi giấy, ngơ ngác nhìn tôi.
Ánh mắt dần dần ướt nước.
Nhưng cuối cùng, cô ấy không khóc.
Cô chớp chớp mắt mấy cái, nuốt nước mắt trở lại, rồi nhẹ nhàng nói với tôi:
“Cảm ơn cậu, Chu Nguyệt.”
Không cần cảm ơn đâu, Ôn Ý à.
Nếu có thể giúp được cậu, đó là vinh hạnh của tớ.