Chương 3 - Tình Yêu Bị Đoạt Mệnh
Dù chẳng còn hy vọng, trái tim tôi vẫn như bị bóp nghẹt, đau đến co rút cả linh hồn.
Bố à, giờ thì… ông toại nguyện rồi.
Hôm sau, bố dậy từ 4 giờ sáng.
Hiếm khi thấy ông vào bếp cả vài tiếng, bày ra một bàn đầy món mẹ thích.
Có cả một bát mì trường thọ với quả trứng hình trái tim.
Bảo mẫu vừa dụi đôi mắt đỏ hoe vì lo cho tôi cả đêm, vừa nghẹn ngào: “Thưa ông, ông
quên rồi sao? Hôm nay cũng là sinh nhật của Châu Châu… Xin ông, nấu cho cậu bé một bát mì nữa đi, biết đâu nó vui rồi quay về…”
“Nó 6 tuổi rồi, từ bé ông chưa bao giờ tự tay nấu gì cho nó cả… Xin ông…”
Bố khựng lại vài giây, mặt lộ ra biểu cảm tôi không thể hiểu nổi.
Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật mẹ, tâm trạng ông tốt, nên thật sự bước vào bếp nấu cho tôi một bát mì.
Dù ông để thêm quả trứng chiên mà tôi bị dị ứng, tôi vẫn vui đến mức muốn lao tới ôm ông.
Nhưng bát mì bị đặt mạnh lên bàn. Ông nhíu mày, gắt: “Đúng là tôi mắc nợ nó, sáng ra đã phá hỏng cả không khí.”
Bảo mẫu nghẹn ngào gắp quả trứng ra, thay bằng ruốc thịt — món tôi thích.
Tôi chững lại, tay dang ra rồi khựng giữa không trung, không rõ… ai mới là người thân của mình.
Bố cau có liếc cô một cái, rồi gọi thợ vận chuyển đến. Hôm nay, bức tượng đang giấu xác tôi bên trong sẽ được đem đi triển lãm. Chỉ cần đoạt giải, biết đâu mẹ sẽ vui lòng quay lại.
Tượng được đặt giữa trung tâm phòng trưng bày, tinh xảo đến từng sợi lông tơ.
Ai nấy đều trầm trồ khen ngợi: “Đúng là bàn tay thần kỳ! Lại là một kiệt tác nữa!”
Bố rạng rỡ như ngôi sao trên sân khấu.
Có người thốt lên: “Trời ơi, bức tượng này được nhuộm màu đặc biệt sao? Nhìn như thật, da trắng hồng tự nhiên quá!”
“Đúng đó, là chất liệu gì thế? Nhưng… mùi hơi lạ… là thuốc nhuộm tự nhiên à?”
Tôi ngẩng lên nhìn — lớp hồng ấy chính là máu bị ép trong bụng tôi sau khi chết, ngấm qua thạch cao khi xác bắt đầu phân hủy. Cùng lúc đó là mùi hôi thối bốc ra.
Bố như chợt nhớ ra điều gì, nghi ngờ tiến lại xem kỹ.
Một cậu bé bất ngờ chạy đến: “Chú ơi, cháu chụp hình chung với chú được không?”
Ông lập tức nở nụ cười dịu dàng, xoa đầu thằng bé: “Được chứ, rất hân hạnh.”
Ông kiên nhẫn thay đổi nhiều tư thế, tạo dáng trái tim bằng tay.
Gương mặt ông lúc này dịu dàng đến lạ — chỉ từng thấy trên mặt của bảo mẫu, chưa bao giờ dành cho tôi.
Tôi còn nhớ… hôm hội thao mẫu giáo, tôi được giải ba, muốn chụp ảnh lưu niệm với bố.
Ông gắt: “Có gì mà hay ho? Lại bị mẹ mày ép tới đây! Làm tao lỡ cả thời gian hoàn thành tác phẩm. Tao đi trước.”
Tôi từng nghĩ ông ghét mọi thứ ngoài điêu khắc… Hóa ra không phải.
Điện thoại ông reo lên — là bảo mẫu gọi. “Thưa ông, tôi xem camera rồi. Châu Châu lần cuối cùng vào xưởng điêu khắc… rồi không thấy ra nữa.”
Ông kìm giọng mắng: “Cô hết chuyện rồi hả? Lại cùng nó bày trò quấy rối tôi? Đừng làm phiền tôi hôm nay.
Không có gì quan trọng hơn việc đoạt giải, giành lại mẹ nó.”
Ông dứt khoát tắt máy. Tôi rơi lệ, là máu — không thể chịu nổi cảnh ông cười với đứa trẻ khác nữa. Lặng lẽ quay về nhà.
Bảo mẫu đang dùng xà beng cạy ổ khóa xưởng. Một mùi hôi thối ập ra, giữa sàn có bình xịt hen suyễn tôi đánh rơi.
Cô run rẩy bấm số mẹ, nhưng bị cúp máy. Ngay sau đó là một tin nhắn thoại:
“Cô à, xin đừng thay ông ta cầu xin tôi nữa. Tôi đang bàn chuyện ly hôn với ông ngoại của Châu Châu.
Xong việc, tôi sẽ đến đón bé về nhà tổ chức sinh nhật.
Nhớ nhắn với Châu Châu, mẹ đã mua cho con bộ đồ Paw Patrol mà con thích nhất rồi nhé.”
Bảo mẫu bật khóc… Còn tôi thì mỉm cười.
Chết rồi… cũng tốt. Ít ra, tôi còn được nhận món quà sinh nhật mà mình yêu thích nhất.
Triển lãm kết thúc, bố như ý đoạt giải nhất. Ông háo hức chụp hình gửi cho mẹ khoe.
Khi hệ thống điều hòa trong sảnh tắt đi, mùi hôi bắt đầu lan ra, không thể che giấu nổi nữa.
Bố cuối cùng cũng thấy có gì đó không ổn, đang định kiểm tra thì nhân viên vệ sinh đẩy xe rác đi ngang qua.
Ông thở phào, rồi ra lệnh cho người vận chuyển mang “tôi” về nhà.
Lúc bị nhấc lên, tôi trôi bên cạnh ông, nghe ông lẩm bẩm với giọng ghét bỏ: “Đồ xui xẻo… đợi mẹ mày về, tao sẽ quẳng mày vào đống rác.”
Về đến nhà, ông nhìn thấy bát mì trường thọ đặt trên bàn đã nguội ngắt, đông cứng lại.
Ông bước đến, nhấc nó lên rồi “xoảng” một tiếng, đổ thẳng vào thùng rác.
“Không muốn ăn thì đừng ăn!” Bát bị ném vào bồn rửa, vang lên tiếng chói tai. “Đem cho chó ăn đi! Nó lần trước cũng cố tình bỏ bữa, rồi đổ lỗi cho tôi, có mỗi chuyện nhỏ xé ra to. Tôi xem nó chịu được bao lâu nữa.”
Nghe vậy, bảo mẫu chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Không!” — tôi gào lên, linh hồn bám theo ông đến bên chuồng chó. Tôi cố ngăn lại, nhưng vô dụng.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bát mì duy nhất bố từng nấu cho tôi bị đổ vào máng ăn của con chó.
Từng sợi mì biến mất dần trong mõm nó, tôi quỳ xuống, nước mắt vô thanh trào ra.
Chiều hôm ấy, chuông cửa vang lên. Tôi vội chạy về phòng khách, thấy bố hấp tấp chạy ra mở cửa.