Chương 3 - Tiểu Hầu Gia Không Thể Có Con

(Zhihu) TIỂU HẦU GIA KHÔNG THỂ CÓ CON (3/5)

Tác giả: 豆沙葫芦甜 (Đậu Sa Hồ Lô Điềm)

Nguồn: https://truyenne.net/section/1756315690183544832

Đề cử: Chỉ còn những mùa nhớ.

Edit: Thú vui của Khỉ con

--------------------------------------------------

10

Trở về Hầu phủ, trước tiên ta gọi một thùng nước nóng để tắm.

Thời tiết ngay hè thật nóng bức, ngồi ở trong căn nhà lá kia một lát, ta đã cảm thấy cả người mình bốc mùi rất khó chịu.

Tóc ướt, ta gọi nha hoàn đưa khăn vào, nha hoàn không đến thay vào đó là Lục Thừa Uyên tiến vào.

Cái mặt dày của ta đỏ bừng, chui lại vào thùng nước tắm.

"Phu quân, chàng đừng trêu ta nữa."

Chàng ấy mỉm cười bước tới, cầm khăn nhẹ nhàng lau mái tóc dài của ta.

"Cũng chung chăn gối với nhau hai năm rồi, sao còn xấu hổ thế?"

Ta tức giận tạt nước vào người chàng ấy, lại bị chàng ấy bắt được cổ tay.

Lúc này ta mới thấy rõ trong mắt chàng ấy có chút buồn bã.

"Phu quân, sao vậy?"

Chàng ấy cụp mắt xuống: "Nghe nói hôm nay nàng đến Tần gia ăn hỉ yến, nàng... có từng hối hận khi gả cho ta, một nam nhân vô dụng không thể có con không?"

À, ra là chuyện này.

Ta mỉm cười nâng cằm chàng ấy lên: "Thừa Uyên, chàng có muốn nhìn một chút dáng vẻ hiện tại của ta không?"

"Thành thân hai năm, tóc ta dài hơn, thân thể cũng khỏe mạnh hơn, cả người cũng trở nên hoạt bát, thoải mái hơn rất nhiều."

"Mỗi lần gặp ta, các tiểu tỷ muội kia đều nói làn da của ta trắng hồng, thần sắc so với trước đó không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Các nàng ấy còn xin ta phương thuốc dầu thơm của Hầu phủ đấy."

"Nhưng không phải thứ dầu thơm bỏ đi gì đó có tác dụng."

"Mà là ta đang sống một cuộc sống không mang thai hay sinh con, thật sự rất thoải mái."

"Người đời luôn lừa gạt nữ tử chúng ta, nói là phải truyền thừa hương khói, nhiều con nhiều phúc; lại còn dùng gậy gộc đe dọa chúng ta, nói rằng thiên chức của nữ tử là mang thai và sinh con, nữ tử không mang thai là không toàn vẹn, là có tội."

"Nhưng chưa có ai nói với nữ tử rằng việc mang thai khó khăn như thế nào, sinh con nguy hiểm ra sao, để lại những di chứng sau đó có bao nhiêu đau đớn, đáng sợ."

"Ta thấy, đây chính là một trò lừa bịp."

"Lừa nữ tử chúng ta đi vào để g.i.ế.t."

"Khi chúng ta nhận ra thì đã quá muộn. Không có tiên đan mang tên hối hận để ăn."

"Thừa Uyên, chàng là nam tử, sẽ không bao giờ hiểu được nỗi khổ của nữ tử."

"Nhưng ta hiểu, cho nên kiếp này, ta hạ quyết tâm phải thoát khỏi sự ràng buộc này."

"Thừa Uyên, không phải chàng khiến ta không thể có con, mà là ta tự lựa chọn con đường này."

"Chàng không nên tự trách, càng không nên gọi mình là "Đồ vô dụng"."

"Thừa Uyên, nếu chọn lại một lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn gả cho chàng."

"Trước kia là bởi vì ta biết chàng không thể có con, còn bây giờ... cũng không chỉ vì lý do đấy."

Trong làn hơi nước mờ mịt, ánh mắt của chàng ấy dần dần có chút ánh sáng: "Vậy vì cái gì?"

"Tất nhiên là bởi vì, bây giờ ta cũng hạnh phúc khi ở bên chàng."

"Không có chàng, hạnh phúc hiện tại của ta có lẽ sẽ giảm đi mấy phần."

Mắt chàng ấy đỏ hoe, vùi đầu vào cổ ta: "Ta cưới nàng, đương nhiên là muốn nàng sống một cuộc sống thoải mái, vui vẻ nhất."

"Chỉ là trong kinh thành có nhiều lời đồn thổi, ta sợ nàng bị tổn thương."

Ta thành thân được hai năm mà vẫn chưa có thai, quả thực trong kinh thành đã có một số lời đồn thổi.

Nhất là trong hỉ yến này, có vài phụ nhân lén đem ta ra so sánh với đích tỷ, trào phúng ta không sinh được.

Nhưng, bị nói vài lời đồn thổi thì sao chứ?

Nam nữ khắp kinh thành này, cho dù là Thiên tử cao cao tại thượng, có ai không bị nói vài lời đồn thổi chứ.

Cho nên ta căn bản không để tâm.

Ta nhẹ nhàng an ủi: "Ta không quan tâm."

Bên tai truyền tới một âm thanh buồn bã: "Ta quan tâm."

11

Vài ngày sau, ta dẫn theo Tiểu Quất, ngồi xe ngựa đi về phía Bắc.

Mùa hè ở kinh thành nóng bức, nghe nói phương Bắc rất mát mẻ, nên không kìm được sự thôi thúc muốn đi xem.

Lúc đầu, Lục Thừa Uyên cũng có chút lo lắng, dù sao dân tình phương Bắc cũng nhanh nhẹn dũng mãnh, mà chàng ấy đang có công vụ trong người, không thể đi cùng.

Lại không ngăn được ta đang nhất quyết muốn đi, nên đành phải phái mấy tên hộ vệ đắc lực nhất bên cạnh mình để bảo vệ ta suốt chặng đường. Sau đó chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa mang theo rất nhiều đồ dùng hàng ngày của ta và ngân lượng làm lộ phí đi đường.

Trước khi rời đi, trong kinh thành truyền ra rất nhiều lời đồn đãi.

Nói tân phu nhân Vĩnh An Hầu phủ đã lâu không có thai, hóa ra không phải vì phu nhân không thể sinh con mà là do tiểu Hầu gia có bệnh không tiện nói ra.

Ở trong thói đời này, nam tử không thể có con là chuyện đáng xấu hổ, càng khiến người ta khinh bỉ chê cười. Bởi vì có rất ít nam tử dám thừa nhận phương diện này có vấn đề, nên toàn bộ đều đổ lỗi, trách móc và bôi nhọ lên người phụ nhân.

Bây giờ, mọi người lại bắt đầu lén lút trào phúng Lục Thừa Uyên, không còn để ý đến ta nữa.

Ta thở dài, trong lòng ta biết đây là tin tức do chính Lục Thừa Uyên thả ra.

Chàng ấy sợ ta bị thế nhân trào phúng chỉ trích, nên đã không ngần ngại vạch trần vết sẹo của chính mình.

Trong lòng có chút chua chát ngọt ngào.

Đáng lẽ chàng ấy không cần phải làm thế, nhưng chàng ấy vẫn làm như vậy.

Khi đến Liên Thành, ta mới phát hiện ngay cả hạ nhân, nơi ở, chàng ấy cũng đã sắp xếp xong, chỉ đợi ta vào ở.

Trên bàn dài có phong thư chàng ấy dùng bồ câu đưa tin tới.

【Nữ chi hoan hỉ, ngô chi hạnh.】

【Tận hưng ngoạn lạc, tảo nhật hoàn gia.】

(Nàng vui vẻ, ta hạnh phúc.

Thoải mái vui chơi, sớm ngày về nhà.)

Ta trân trọng, cất phong thư này vào trong hà bao.

12

Ta trải qua hết mùa hè và mùa thu ở Liên Thành mát mẻ, vẫn chưa muốn về nhà.

Mỗi ngày ta cùng Tiểu Quất vui chơi khắp nơi, kết giao với vài tiểu tỷ muội, còn nếm tất cả các món ăn vặt của địa phương.

Cứ cách ba ngày ta lại nhận được một phong thư của Thanh Đường muội muội gửi đến.

Ta đỡ trán, đây quả thực là muốn chim bồ câu đưa thư của Dương gia mệt c.h.ế.t mà.

Trong thư, muội ấy miêu tả lại các tin đồn mới mẻ ở kinh thành một cách sinh động.

Đích tỷ ta vừa mới hết tháng ở cữ lại mang thai một đứa nữa, nhưng không giữ được. Thời điểm sẩy thai là mới hơn hai tháng, sau đó lại mang thai nhưng vẫn không giữ được.

Tần Nghị xử lý một số việc cho Hoàng đế rất tốt, rất được lòng thánh thượng, lại được thăng quan.

Đích tỷ nôn nóng, mời thái y và thuật sĩ giúp tỷ ấy mang thai, cuối cùng lại mang thai.

Nghe nói lần này lại là một thai nam, Tần gia rất vui mừng đến mức chăm sóc tỷ ấy như châu như ngọc.

Hơn nữa, Tần gia hiện tại đã là nhân vật có tiếng tăm, bắt đầu chú trọng việc thai giáo*.

(*胎教: Thai giáo: phương pháp giáo dục thai nhi ngay từ trong bụng mẹ, nhờ đó thai nhi được kích thích phát triển các tiềm năng về cả thể chất và trí tuệ, dễ dàng làm quen với cuộc sống bên ngoài ngay sau khi chào đời.)

Ta không nhịn được mà "Chậc" một tiếng.

Hai lần sảy thai liên tiếp? Rồi lại mang thai lần nữa?

Và đáng sợ hơn nữa là thai giáo?

Xuất hiện người còn mệt hơn cả bồ câu đưa thư của Dương gia.

13

Trước khi mùa đông ở Liên Thành đến, ta và Tiểu Quất lên đường trở về kinh thành.

Chúng ta vừa đi vừa dạo chơi. Gặp những địa điểm thú vị liền ở lại chơi mười ngày nửa tháng rồi mới rời đi.

Phải mất gần nửa năm mới trở lại kinh thành.

Những đồ vật thú vị của Liên Thành, những món ăn nhẹ đặc biệt và những lễ vật của các tiểu tỷ muội tặng cho ta trước khi rời đi đều được nhét đầy nửa chiếc xe ngựa.

Lục Thừa Uyên đã xin về sớm nửa ngày, đứng ngoài cổng thành đón ta, mím chặt môi: "Ta còn tưởng nàng sẽ không trở về chứ."

Ta mỉm cười kéo tay áo chàng ấy: "Đừng tức giận, không phải ta vẫn trao đổi thư với chàng sao."

Lúc này chàng ấy mới thả lỏng cơ mặt, ôm ta vào lòng: "Lần sau nhất định ta sẽ đi cùng nàng."

Mới về kinh được nửa ngày, đã nghe tin đích tỷ mang thai được sáu tháng.

Bà bà của tỷ ấy, Vương thị, khoe khoang khắp kinh thành, nói rằng bà đã đặt ra những quy củ thai giáo nghiêm ngặt nhất cho đích tỷ, nhất định sẽ sinh ra cháu trai tài giỏi, thông minh nhất.

Nhà phú quý muốn cầu "Nam tử tốt", thì phải thực hiện thai giáo nghiêm ngặt.

Phụ nhân mang thai không được ngủ nghiêng, ngồi thẳng, không được đứng khập khiễng, không ăn đồ có mùi vị hôi.

Không ăn đồ ăn cắt thái không đều, không ngồi ghế không ngay ngắn, mắt không nhìn thứ dơ bẩn, tai không nghe âm thanh tục tĩu.

Còn phải điều hòa tâm trạng và tính tình, kiềm chế ham muốn, cho dù tức giận cũng không được mắng, giữ tâm trí ngay thẳng, thường xuyên nghe kinh thư.

Như vậy, mới có thể sinh ra bé trai có phẩm đức đoan chính, tài năng xuất chúng.

Nói cách khác, đích tỷ khi ngủ không được nằm nghiêng, tư thế ngồi không được nghiêng lệch, đứng phải thẳng, không được ăn đồ ăn có lai lịch bất chính, không thể ngồi chỗ ngồi không đúng lễ giáo, không được nhìn cảnh tượng dâm tà, không thể nghe nhạc không hợp lễ giáo......

Còn phải điều chỉnh tính tình, kiểm soát chặt chẽ các loại ham muốn, cho dù tức giận cũng không được mắng chửi, giữ tâm trí ngay thẳng...

Trong đó, đáng sợ nhất không phải là hạn chế trong lời nói và việc làm.

Mà là điều này: "Cho dù tức giận cũng không được mắng chửi, giữ tâm trí ngay thẳng".

Nó có nghĩa là cho dù đích tỷ bị bất kỳ uất ức gì, cũng chỉ có thể nuốt xuống, mà còn không được có oán hận nào trong lòng.

Việc không thực hiện bất kỳ điều nào ở trên, cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình bồi dưỡng của thai nhi.

Vì vậy, nếu có bất kỳ vấn đề gì với thai nhi khi sinh nở hoặc quá trình trưởng thành trong tương lai -

Tất cả đều là lỗi của mẫu thân.

14

Sau khi từ Liên Thành trở về, ta cùng Thanh Đường muội muội đến thăm Liễu tỷ tỷ nằm trên giường nhiều ngày.

Tỷ ấy gả vào một nhà thuộc dòng dòng dõi thanh lưu*, phu quân vừa thi Đình xong, đỗ Thám Hoa.

(*清流: Thanh lưu: là học giả, đức cao vọng trọng, có tiếng nói trong giới văn đàn.)

Lúc chúng ta đến, Liễu tỷ tỷ đang nằm nửa người trên giường, gầy như que củi, sắc mặt tiều tụy kinh khủng.

Sau khi vào cửa, Thanh Đường muội muội sững sờ một lúc lâu, rồi bắt đầu khóc.

"Liễu tỷ tỷ, chỉ hơn một tháng không gặp thôi, sao tỷ lại bệnh nặng như vậy chứ?"

Liễu tỷ tỷ khó nhọc vươn tay ra, mỉm cười lau nước mắt muội ấy: "Muội muội ngoan, đừng khóc, đợi tỷ nghỉ ngơi vài ngày, rồi sẽ chơi mã cầu cùng muội nhé."

Nha hoàn đứng bên lau nước mắt, lén nói với chúng ta, sau khi Liễu tỷ tỷ sinh được một đôi bé gái, tỷ ấy phải vừa chăm sóc con cái vừa phải lo liệu việc nhà, thân thể yếu ớt, không thích hợp sinh thêm con.

Tỷ ấy tìm toa thuốc tránh thai, dựa theo toa thuốc uống một ít thủy ngân.

Lại không ngờ thân thể càng ngày càng kém, giờ còn mắc thêm Hội chứng đỏ*, ướt sũng mấy tháng nay.

(*下红之症: Hội chứng đỏ: của người xưa mà ngày nay chúng ta gọi là chảy máu âm đạo, dùng để chỉ tình trạng chảy máu từ cơ quan sinh sản không phải là kinh nguyệt bình thường.)

Ta nắm lấy bàn tay gầy guộc của Liễu tỷ tỷ, buồn đến mức không nói được lời nào.

Chỉ hận mình lúc đầu không khuyên nhủ nhiều thêm đôi câu, lại hận mình không thể làm được gì.

Nhưng khuyên nữa thì như thế nào chứ.

Trên đời này có nữ tử nào có thể tự mình lo việc cưới gả, sinh con của mình chứ?

Tỷ ấy còn cố gắng an ủi ta: "Minh Nguyệt muội muội, muội cũng đừng khóc, thuốc muội sai người đưa tới cho tỷ bồi bổ, tỷ đã uống rồi, sẽ sớm khỏe thôi."

Ta gật đầu, nước mắt rơi từng giọt xuống.

Không lâu sau, Liễu tỷ tỷ qua đời.

Tỷ ấy không khá hơn, cũng không thể đánh mã cầu với chúng ta được nữa.

Ta cùng Thanh Đường muội muội đến tế bái tỷ ấy. Ở trước mộ tỷ ấy, ta đặt trái mã cầu nhiều màu sắc xuống, rồi rải một ít rượu hoa cúc tỷ ấy thích.

Sau khi về nhà, ta bắt đầu có ý định mở một tiệm thuốc ở kinh thành. Chuyên nghiên cứu chế tạo và bán thuốc tránh thai cho nữ tử.

Hiện nay, chưa có biện pháp tránh thai chính đáng nào dành cho nữ tử.

Nữ tử muốn tránh thai có thể uống nước xạ hương, thủy ngân, hoặc ngâm trực tiếp trong nước đá, dùng chày cán bột lăn bụng để cưỡng ép phá thai.

Những phương pháp này tuy phổ biến từ lâu nhưng không có tác dụng mấy, sẽ gây tổn hại rất lớn cho thân thể nữ tử.

Do đó thường có nữ tử bị mất thính giác, bị liệt hoặc thậm chí còn trực tiếp bỏ mạng.

Thế nhân thà chế tạo những loại tiên đan trường sinh hão huyền kia với giá cao, còn hơn là mở mắt ra nhìn những nữ tử đau khổ vì không cách nào tránh thai, bị buộc phải sinh con thường xuyên, có nguy cơ sẩy thai.

Ta muốn biết, nếu nữ tử không thể làm chủ hôn sự của mình, thì có thể tự làm chủ xem có nên sinh con, hay sinh con bao nhiêu lần hay không?

Thuốc tránh thai trong tiệm thuốc sẽ được bán với giá thấp nhất, còn định kỳ phân phát cho nữ tử nghèo khổ.

Ta muốn tất cả nữ tử trong thiên hạ này đều có quyền lựa chọn sinh hay không sinh con.

Nhưng mà, Liễu tỷ tỷ của ta, tỷ ấy cũng không thể trở về được nữa.