Chương 2 - Tiểu Hầu Gia Không Thể Có Con

(Zhihu) TIỂU HẦU GIA KHÔNG THỂ CÓ CON (2/5)

Tác giả: 豆沙葫芦甜 (Đậu Sa Hồ Lô Điềm)

Nguồn: https://truyenne.net/section/1756315690183544832

Đề cử: Chỉ còn những mùa nhớ.

Edit: Thú vui của Khỉ con

--------------------------------------------------

5

Ba tháng sau, ta và đích tỷ cùng trở về nhà mẹ đẻ.

Lục Thừa Uyên mua cho ta một con ngựa nhỏ từ Tây Vực, ta vui vẻ cưỡi nó suốt cả đoạn đường về.

Chàng ấy cưỡi một con ngựa con lớn, đi bên cạnh bảo hộ ta thật chặt chẽ, nhìn ta mỉm cười.

"Đợi khi nào nàng cưỡi quen rồi, ta sẽ mua cho nàng một con Hãn Huyết Mã."

"Ta mới mua một trường đua ngựa ở ngoại ô kinh thành. Đợi mùa xuân đến, ta sẽ tổ chức trò chơi. Nàng rủ thêm các tỷ muội của nàng đến đánh mã cầu."

Ta nghiêng đầu nhìn chàng ấy cười: "Cám ơn phu quân!"

Mà đích tỷ lại ngồi trên kiệu nhỏ, được hai bà tử vững vàng dìu vào Thẩm phủ.

Tỷ ấy ngồi trên ghế thái sư, mỉm cười vuốt ve bụng mình.

"Đại phu nói đã hơn hai tháng rồi."

Chậc.

Ta ăn món thịt cừu nướng, không nhịn được khen một tiếng.

Không hổ là Tần Nghị, mới thành thân được ba tháng, đã có con hơn hai tháng rồi, thật là năng suất nha!

Đích tỷ khẽ thở dài: "Chỉ là hiện tại còn chưa nhìn ra được là nam hay nữ."

Tỷ ấy mỉm cười nhìn về phía ta: "Không biết thành thân lâu như vậy rồi, bụng của muội vẫn chưa có động tĩnh gì sao?"

Ta lau dầu trên khóe miệng, vội vàng xua tay: "Ai ui, muội không có phúc khí này đâu."

Đích tỷ cười đắc ý.

Đích mẫu cũng vô cùng vui vẻ: "Vẫn là Minh Châu của chúng ta có phúc".

Bà thúc giục đích tỷ: "Mau ăn chút thịt cừu nướng bồi bổ, còn cả bánh hoa mai nữa, đều là những món con thích ăn lúc nhỏ."

Đích tỷ lắc đầu: "Thịt cừu nướng dầu mỡ quá, con nhìn thấy là muốn nôn rồi."

"Bánh hoa mai cũng không ăn được, đại phu nói ăn ngọt sẽ làm tổn thương thai nhi."

Cuối cùng, đích tỷ chỉ ăn chút thức ăn, gà hầm và canh không nhạt nhẽo.

Sau khi ăn xong còn nôn hết ra ngoài.

Sau khi đích tỷ hết cơn buồn nôn, sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi, ở khóe mắt có vết bầm tím, đúng lúc này, ta nhìn thấy tỷ phu tốt bụng Tần Nghị mang theo vẻ mặt chán ghét:

"Phu nhân nhà khác mang thai, bụng lớn vẫn có thể giặt giũ nấu nướng, nàng thì mỏng manh quá đấy."

Vành mắt đích tỷ đỏ hồng: "Thiếp sắp nôn hết cả nước trong dạ dày ra rồi, thế mà chàng còn không biết đau lòng."

Tần Nghị cười lạnh: "Đau lòng cái gì? Lúc thì muốn cái này lúc thì muốn cái kia, chút ngân lượng trong nhà cũng đưa cho nàng để dưỡng thai hết. Sao nàng không biết đau lòng cho ta kiếm tiền lương ở trong quân doanh không dễ dàng đi?"

Vành mắt đích tỷ càng đỏ hơn.

Ta lặng lẽ đi ngang qua: "Ơ kìa, hai người đừng đánh nhau nữa!"

Rồi cưỡi ngựa nhỏ rời đi!

6

Tháng tư, trường đua trải đầy cỏ xanh.

Quả nhiên Lục Thừa Uyên đã mua cho ta một con Hãn Huyết Mã, còn sai người bố trí lại trường đua ngựa thành diện mạo hoàn toàn mới.

Ta đã hẹn mấy tỷ muội ta quen biết ở kinh thành, cùng với thân quyến có giao thiệp mật thiết với Hầu phủ tới đạp thanh, đánh mã cầu.

Tiếng trống vang lên, vạt váy tung bay.

Kết thúc trận đấu, ta cùng Liễu gia tỷ tỷ thắng hiểm một bóng, giành được hạng nhất.

Liễu gia tỷ tỷ vác gậy đánh cầu lên vai, cười đắc ý: "Dương Thanh Đường, muội luyện tập thêm cho tốt rồi lại đến thi với chúng ta!"

Thanh Đường muội muội bĩu môi giận dữ nói: "Liễu gia tỷ tỷ, tỷ đừng đắc ý! Sớm muộn gì muội cũng sẽ thẳng tỷ với Thẩm tỷ tỷ!" khiến chúng tỷ muội phải bật cười.

Trần gia tỷ tỷ mỉm cười đưa khăn tay: "Mấy tỷ muội các người đúng là nghịch ngợm, mau lau mồ hôi đi! Cẩn thận bị cảm lạnh."

Lại có người cười nói: "Minh Nguyệt muội muội, đích tỷ của muội sao không đến? Chẳng phải nàng ấy luôn thích tham gia náo nhiệt hay sao, muội đã mời bao nhiêu thân quyến thế này mà."

Thanh Đường muội muội đang thắt lại búi tóc: "Kêu nàng ta tới làm gì, muội không thích nàng ta nhất."

Liễu gia tỷ tỷ lắc đầu cười: "Chỉ sợ bây giờ các muội gọi muội ấy, muội ấy cũng sẽ không đến. Nghe nói muội ấy đang ở nhà giữ thai, vô cùng coi trọng, rất sợ bị va đập."

Thanh Đường muội muội trừng mắt nhìn: "Vậy sao mấy ngày trước muội lại nghe nói nàng ta đến sân tập bắn tên, còn vào rừng hoang bắn thú chứ?"

Tất cả mọi người đều lắc đầu chẳng biết tại sao.

Nhưng ta thì biết.

Tỷ ấy được chẩn ra thai nữ, vội vội vàng vàng đi "Cầm cung tiễn, bắn chim trĩ đực, cưỡi ngựa đực, xem hổ báo".

Muốn chuyển từ nữ sang nam trước khi sinh con.

Trên phố luôn có loại tin đồn như thế này.

Nữ tử mang thai mấy tháng đầu, phôi thai chưa phát triển hoàn toàn, có thể thông qua một vài phương thức để thay đổi giới tính của thai nhi.

Kiếp trước, cũng chính vì vậy mà ta bị buộc phải cưỡi ngựa đực, bắn hươu đực, và uống nước ngâm dây cung bị đốt thành tro trong khi ốm nghén.

Kết quả đương nhiên là không thể biến nữ thành nam.

Sắc mặt Tần Nghị và mẫu thân hắn Vương thị đều không tốt, nói là bởi vì ta không có phúc, cho nên cho dù đã cầu xin bí thuật tốt như vậy, vẫn không thể sinh được con trai.

Không nghĩ đến, Tần Nghị còn chưa ép, đích tỷ lại chủ động chịu khổ ăn thứ đồ chuyển thai!

Vậy ta ngược lại muốn nhìn một chút, tỷ ấy "Có phúc" để chuyển cái thai này hay không.

7

Năm tháng sau, đích tỷ sinh.

Quả nhiên là con gái.

Mới hết tháng ở cữ, tỷ ấy đã về nhà mẹ đẻ.

Tỷ ấy ném hết cả bàn thức ăn đích mẫu chuẩn bị cho tỷ ấy xuống đất: "Cái gì mà chuyển nữ thành nam chứ, đều là dối trá!

"Bà bà nghèo kiết xác kia còn dám bày sắc mặt với con!"

Quay đầu thấy ta xách rượu hoa cúc vừa mới bước vào cửa, tỷ ấy giấu đi thần sắc.

Đoan trang cười nói: "Nhưng mà, có con gái cũng được, cũng tốt lắm."

"Tuy không bằng con trai, nhưng còn tốt hơn là không thể sinh con."

"Tỷ nói có đúng không, Minh Nguyệt muội muội?"

Ta vội vàng gật đầu: "Tỷ nói đúng."

"Tỷ tỷ mới hết tháng ở cửa, rượu hoa cúc của Vinh Ký này, chỉ sợ là không uống được, vậy muội đành tự mình uống thôi!"

Người trong kinh thành đều biết đến rượu hoa cúc của Vinh Ký.

Rượu ngon hương ngọt, ngửi là muốn say.

Đáng tiếc một năm chỉ có hơn mười vò, năm trước cũng chỉ cung cấp trong cung.

Năm nay ta nói thèm uống, nên Lục Thừa Uyên đặc biệt đi theo Hoàng đế đòi một vò.

Ta nhấp một ngụm, tấm tắc khen ngon.

Đích tỷ nhìn rượu hoa cúc kia, sắc mặt liền thay đổi, một lúc sau sửa lại vài sợi tóc như không có chuyện gì xảy ra.

Cao giọng cười nói với đích mẫu: "Mọi người đều nói phụ nhân sinh con giống như đi qua Quỷ Môn Quan."

"Con sinh đứa bé này lại rất dễ dàng, chỉ nôn vài lần, chứng tỏ đều là dọa người."

"Đã như vậy, đứa bé này không phải là con trai thì sợ cái gì, sinh thêm mấy đứa nữa không phải là xong rồi sao?"

Tỷ ấy liếc nhìn ta: "Chỉ cần có thể sinh, còn sợ ngày sau không có thời điểm thích hợp để sinh con sao?"

Ta nặng nề gật đầu: "Vâng! Đích tỷ nói đúng!"

Nhưng trong lòng lại cười.

Tỷ ấy còn trẻ, vừa mới sinh xong một đứa, đương nhiên không cảm thấy mang thai đau đớn, bình phục cũng nhanh.

Còn tương lai thì sao?

Ta mỉm cười nhấp một ngụm rượu.

Ta so với đích tỷ còn mong chờ hơn, không biết chỗ ấy của đích tỷ sẽ ra sao sau những "Tháng ngày tốt đẹp" có con cái thành đàn.

8

Nửa tháng sau, đích tỷ lại có thai.

Chưa tới một tháng, tỷ ấy cố ý sai người thông truyền cho ta, lần này, thai tỷ ấy đang mang là thai nam.

Tần gia đương nhiên vô cùng vui vẻ, bảo vệ bụng đích tỷ như bảo bối.

Cứ cách nửa tháng đích tỷ lại gọi ta cùng về nhà mẹ đẻ, ở trước mặt ta nâng bụng để diễu võ giương oai.

Mùa đông không có chuyện gì xảy ra, những thay đổi trên người tỷ ấy so với thoại bản còn phong phú hơn, ta vui vẻ đến nơi như đã hẹn.

Mang thai được hai tháng, đích tỷ bắt đầu bị ốm nghén, dưới mắt có quầng thâm thật dày.

Mang thai được ba tháng, trên khuôn mặt trắng trẻo của đích tỷ bắt đầu nổi lên chút vết nám.

Mang thai được năm tháng, mũi của đích tỷ to ra, da dần trở nên thô ráp.

Mang thai được tám tháng, đích tỷ bắt đầu bị phù thũng, đau thắt lưng, còn lén nói với đích mẫu mời nữ y sư đến để chữa chứng táo bón của tỷ ấy.

Về sau, đích tỷ không tiện đi lại, tĩnh tâm dưỡng thai ở Tần gia.

Lần này, đủ loại triệu chứng mang thai của tỷ ấy rõ ràng hơn nhiều so với lần mang thai đầu tiên.

Trước khi sắp sinh, tỷ ấy ưỡn bụng bầu trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, muốn sinh con tại đó.

"Mẫu thân, lần này nữ nhi không muốn sinh con trong căn nhà tranh bẩn thỉu đó..."

Cái gọi là "phụ nữ không sạch sẽ" có nghĩa là bất luận bách tích dân thường hay quan to, quý nhân, tất cả đều cho rằng nữ tử khi sinh con không sạch sẽ, vì vậy không thể sinh con trong phòng mình ở.

Gia đình có tiền còn nguyện ý xây dựng phòng sinh có điều kiện tốt một chút.

Dân chúng bình thường thì chỉ biết dựng một căn nhà lá ở bên ngoài viện để tạm thời làm nơi sinh con và ở cữ sau sinh.

Dựa vào gia cảnh hiện tại của Tần Nghị, tất nhiên chỉ có thể dựng một căn nhà lá đơn sơ.

Đích tỷ khóc nức nở nhưng đích mẫu lại cau mày.

"Minh Châu, phụ nhân sinh con ở nhà mẹ đẻ, cũng sẽ mang đến họa sát thân cho nhà mẹ đẻ, đệ đệ con còn nhỏ..."

Đích tỷ sửng sốt, tỷ ấy không ngờ rằng người mẹ luôn yêu thương tỷ ấy, lúc này lại cự tuyệt mình.

Nhưng tỷ còn chưa kịp nổi cáu, bà bà của tỷ ấy Vương thị đã chạy tới kéo tỷ ấy về nhà.

"Cháu trai Tần gia chúng ta, sao có thể sinh ra ở nhà người khác được!"

"Nếu ngươi sinh con gái, rồi lén đổi thành con trai, thì há chẳng phải chúng ta sẽ nuôi con cho người khác!

"Mau theo ta về nhà!"

Đích tỷ cắn răng bị Vương thị kéo về nhà. Đích mẫu lau nước mắt nhưng cũng không ngăn cản.

Nghe nói tỷ ấy vừa mới về nhà liền chuyển dạ, quả nhiên là con trai.

Bởi vì còn tức giận, bực bội nên việc sinh nở của tỷ ấy không được suôn sẻ, kéo dài đến năm, sáu canh giờ.

Vẫn ở trong căn nhà lá đơn sơ dựng tạm bợ đó.

Đích tỷ mệt mỏi kiệt sức, tỉnh lại còn muốn nổi cáu với bà bà, nhưng bỗng nhiên truyền đến một chuyện tốt.

Phu quân tốt của tỷ ấy, Tần Nghị, đã hai tháng không ló mặt ở nhà, được thăng chức!

Còn thăng liền mấy cấp!

9

Kiếp trước, cũng vào lúc này.

Tần Nghị nửa đêm chạy ra ngoài thành, đúng lúc cứu được Hoàng đế đang cải trang vi hành rơi xuống nước. Vì vậy được thăng liền mấy cấp, trực tiếp từ tiểu binh cửa thành không ai biết trở thành chính bát phẩm Tuyên Tiết Phó ủy.

Vừa mới có thêm nam đinh, Tần Nghị được thăng chức, có thể nói là Tần gia song hỷ lâm môn.

Vương thị ôm cháu trai không ngừng cười: "Vẫn là con trai ta có bản lĩnh, vừa có thể có con, vừa có thể thăng quan.

"Con dâu, con có thể gả vào Tần gia chúng ta, đó là công đức lớn tổ tiên con tích lũy được đấy!"

Đích tỷ cãi cọ mấy lần, nghe nói bị Tần Nghị khiển trách là bất hiếu với bà bà, không thể làm gì khác hơn là phải ép mình nuốt xuống cơn uất ức, bất mãn, tập trung tinh thần tổ chức hỉ yến cho Tần gia.

Tần gia không có tiền tích góp, đích tỷ lại muốn tổ chức lớn cho nở mày nở mặt, nên đành phải cắn răng dùng của hồi môn của mình.

Lúc đầu Tần Nghị còn chê tỷ ấy không biết tiết kiệm, nhưng khi thấy tỷ ấy dùng của hồi môn, lại vui vẻ ôm tỷ ấy gọi hiền thê, lừa được đích tỷ móc ra một chút của hồi môn để đút lót trên quan trường cho hắn.

Ngày hỉ yến hôm đó, bằng hữu thân thích ngồi đầy các bàn trong sân viện chật hẹp của Tần gia. Đích tỷ là người bỏ bạc, ra sức lo liệu, mà lại chỉ có thể ngồi trong căn nhà lá để cho con bú.

Cũng không biết song hỷ lâm môn, kết quả người vui nhất là ai.

Tỷ ấy cố ý gọi ta đến căn nhà lá nơi tỷ ấy đang ở cữ.

Vừa vào trong căn nhà lá không thoáng khí kia, ta liền ngửi thấy một mùi nồng nặc, là mùi giấm, mùi m.á.u tanh, mùi mồ hôi khó ngửi pha trộn vào nhau.

Nhưng đích tỷ hình như không ngửi thấy gì, tinh thần phấn chấn, giống như gà đấu thắng trận.

"Muội muội, ngoài mặt thì muội đang cười, nhưng trong lòng chắc chắn đang đố kị với tỷ nhỉ?"

Ừ, ừ, ừ, ta cười vì ta đố kị.

Đố kị tỷ đã dùng của hồi môn để lo lót tiền đồ cho nam nhân.

Đố kị tỷ còn chưa hết thời gian ở cữ, đã sinh ra đứa thứ hai.

Đố kị tỷ mới mười bảy tuổi mà bộ ngực đã chảy xệ, xương chậu nở nang, bụng đầy vết rạn.

Ta nín thở, bịt mũi chui ra khỏi căn nhà lá.

Cái mùi này, so với nhà vệ sinh ở nhà ta được dọn dẹp, xông hương mỗi ngày còn khó ngửi hơn rất nhiều, chần chừ thêm nữa thì nôn ra mất.

Trước khi đi, ta nghe thấy đích tỷ và đích mẫu tức giận.

"Dầu thơm lần trước không có tác dụng, vết nám không mờ đi chút nào, vết rạn trên bụng càng khó coi hơn."

"Mẫu thân, người phải giúp con tìm loại thuốc tốt hơn, con không thể chịu nổi mình trông xấu xí như vậy!"

Nhưng mà, đích tỷ tốt của ta à, hình như tỷ còn chưa biết.

Hết thảy những nỗi đau khi mang thai, thì thay đổi về ngoại hình là nỗi đau nhẹ nhàng nhất đấy.