Học sinh mới chuyển đến – Tô Tình – nghe đồn là có khả năng nghe thấy tiếng lòng người khác.
Cô ấy không chỉ lặp lại y chang mấy lời than phiền trong đầu thầy Toán, mà còn đoán trúng luôn cả suy nghĩ muốn ăn gà rán của thằng mập ngồi sau.
Cố Ngôn – thanh mai trúc mã của tôi – đang nghịch mấy sợi tóc tôi, hờ hững bóc viên kẹo, rồi tiện tay đút thẳng vào miệng tôi.
Anh nhướng mày, liếc nhìn Tô Tình:
“Ninh Ninh, vậy cô ta có nghe được tớ thích cậu đến mức nào không?”
Tôi đỏ mặt, dùng tay làm thủ ngữ:【Đừng có trêu tôi, cô ta chỉ giỏi đọc biểu cảm thôi.】
Cố Ngôn búng giấy gói kẹo về phía bàn Tô Tình.
Tô Tình không né, chỉ nhìn Cố Ngôn bằng ánh mắt đầy thương hại.
“Ê, bà đồng, nghe thấy gì rồi? Nói ra nghe thử xem.”
Tô Tình chỉ vào vị trí trái tim.
“Tôi nghe thấy cậu đang nghĩ trong đầu: nếu lừa được cô bé câm này, thì cậu sẽ thắng vụ cá cược đó.”
Bình luận