Chương 2 - Tiếng Lòng Bị Nghe Lầm Và Cái Kết Bị Vợ Bỏ
04
Nửa tiếng sau.
Ôn Việt cuối cùng cũng bước ra khỏi bếp.
Ngoài nước nóng, anh còn mang theo một phần đồ ăn khuya.
Tôi thoải mái tựa lưng vào sofa, chờ anh phục vụ.
Ánh đèn từ trên bàn trà chiếu xuống làm tôi thấy bực bội, tôi vung tay làu bàu:
“Đèn phòng khách vàng quá, chói mắt quá, khó chịu ghê.”
Lời vừa dứt.
Động tác của Ôn Việt khựng lại.
Nước nóng trong ly sánh ra ngoài.
Ngay lập tức làm đỏ ửng mu bàn tay anh.
Thế nhưng anh lại như không hề cảm thấy đau.
Thậm chí còn như tự ngược bản thân, ấn mạnh vào vết bỏng đang nóng rát ấy.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ, lặng đi vài giây.
Anh khẽ thì thầm: “Điều em thực sự muốn nói… chỉ là ánh đèn thôi sao?”
Tôi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:
“Ôn Việt, anh đang nói chuyện với em à? Anh nói gì vậy? Em đau đầu quá, không nghe rõ…”
Ôn Việt xoay người lại, đưa ly nước cho tôi, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:
“Không, không có gì cả, uống nước đi.”
Tôi chớp mắt, liếc thấy một chiếc hộp quà tinh xảo đang mở trên bàn.
Bên trong là một sợi dây chuyền, đính vài viên kim cương lớn lấp lánh, phần đuôi có treo hai chữ cái bạc —— x và w.
Ôn Việt vốn không phải kiểu đàn ông lãng mạn thích tặng dây chuyền làm quà.
Vậy nên khả năng cao sợi dây này là do người khác tặng anh.
Tôi ngập ngừng vài giây, nhỏ giọng nói, đầy ghen tuông:
“Sợi dây chuyền nào thế này, kiểu dáng cũ kỹ quá, thiết kế cũng sến, như thể người lớn tuổi mới mua để đeo vậy…”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng khách bỗng chốc như đông cứng lại.
Hơi thở của Ôn Việt ngưng bặt, như bị ai bóp chặt cổ họng.
Tôi ngửi thấy chút cảm xúc khác lạ, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh.
Dưới ánh đèn chói gắt.
Ôn Việt đứng đó đầy cứng đầu, vẻ mặt như sắp vỡ vụn, đôi mắt trống rỗng, chẳng khác gì một chú chó nhỏ thê thảm bị chủ nhân vứt bỏ.
Cảnh tượng ấy khiến tôi không khỏi nhớ lại đêm tân hôn.
Lúc đó, Ôn Việt như đang bước trên ranh giới mất kiểm soát.
Hàng mi anh khẽ run, giọng nói nghẹn lại, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống xương quai xanh tôi như chuỗi ngọc đứt dây.
Đến giây phút cuối cùng, anh vùi mặt vào hõm cổ tôi, khàn giọng, đầy ám muội mà thì thầm:
“Oanh Oanh, sướng quá…”
……
05
Cổ họng tôi bỗng thấy hơi ngứa, liền vội gắp một miếng thịt bỏ vào miệng:
“Đúng lúc dạ dày em hơi khó chịu, ăn chút gì đó chắc sẽ dễ chịu hơn…”
Ừm, dai quá, đúng là thịt Ôn Việt hầm hôm nay hơi bị già thật.
Tôi thầm nghĩ trong đầu, định bụng lần sau nhắc anh chú ý hơn.
Ngẩng đầu lên thì thấy cả người Ôn Việt từ vẻ mặt đau khổ chuyển sang tuyệt vọng, thân hình cao gầy lảo đảo như sắp ngã, toàn thân toát ra khí tức sụp đổ như thể vừa bị tuyên án tử hình.
Tôi khó hiểu gọi:
“Ôn Việt, anh không khỏe à?”
Anh bừng tỉnh, yết hầu lăn lên lăn xuống mấy lần:
“Không, không có… Em hôm nay chắc mệt lắm rồi nhỉ… Có chỗ nào không thoải mái không? Có cần… có cần anh massage giúp em thư giãn một chút không?”
Tôi lắc đầu, chợt nhớ đến chuyện ngồi lê đôi mách ở công ty sáng nay, không nhịn được bật cười nói:
“Ôn Việt, ở công ty em có một chị đồng nghiệp hình như thay lòng đổi dạ, yêu người khác ngoài chồng mình đấy…”
Vừa dứt lời, bát trong tay Ôn Việt rơi thẳng xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Tôi bị tiếng động lớn đó dọa cho giật mình, quên luôn cả phần sau định kể, ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc.
Ôn Việt cụp mắt xuống, giọng bình tĩnh đến đáng sợ:
“Xin lỗi, tay anh trượt. Em kể tiếp đi.”
Tôi chớp mắt, tiếp tục nói:
“Nghe nói bây giờ chị ấy muốn ly hôn, nhưng đã kết hôn hơn hai năm rồi, ràng buộc nhiều quá, xử lý rất phiền phức. Đúng rồi, em nhớ anh từng xử lý vụ tương tự…”
Vừa nhắc đến vụ án đó, trong đầu tôi liền hiện lên gương mặt tuấn tú mang nét buồn bã của một người đàn ông.
Anh ấy họ Ứng, là bạn thân của Ôn Việt, từng đến tìm anh nhờ tư vấn chuyện vợ mình thay lòng.
Hôm đó, Ôn Việt lười biếng tựa vào lưng ghế, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt, giọng điệu gần như cay nghiệt:
“Khó xử? Cô ta thay lòng còn có gì mà khó xử? Cậu đúng là đồ ngu, đến nước này rồi mà còn bênh cô ta có nỗi khổ tâm? Không ly hôn đi còn đợi gì? Đồ nhu nhược, thật khiến người ta khinh thường…”
Tiếng nói trong ký ức còn chưa tan, thì bên tai bỗng vang lên tiếng gào gần như mất kiểm soát của Ôn Việt —
“…Cô ấy chắc chắn là có nỗi khổ tâm!”
Tôi chết sững, cứ tưởng mình nghe nhầm, ngơ ngác nhìn anh:
“…Hả?”
06
Sắc mặt Ôn Việt không đổi, nắm chặt tay lại từ từ.
“Cô ấy… chẳng qua chỉ phạm phải lỗi mà phụ nữ khắp thế gian đều có thể phạm phải thôi, rồi sẽ thay đổi mà.”
“Vả lại, chuyện này có thể trách cô ấy được sao? Nếu không phải do những tên đàn ông đê tiện, không biết giữ mình ở bên ngoài dụ dỗ thì cô ấy đã không như vậy—”
“Cho nên, cho nên… tại sao phải ly hôn chứ?”
Nói đến đây, giọng Ôn Việt nghẹn lại, run lên không thể kiểm soát, mang theo chút cầu xin thấp thỏm.
“Anh đoán chồng cô ấy nhất định sẽ bao dung, sẽ tha thứ cho cô ấy, anh ta sẽ không trách đâu.”
“Anh tin cô ấy chỉ là chơi đùa với người bên ngoài thôi, chỉ là hứng thú nhất thời, những người đàn ông ngoài kia dù có tốt đến đâu… cũng chỉ là khách qua đường.”
“Như người ta vẫn nói, bên ngoài là nhà trọ, chỉ có chồng mới là nhà, cô ấy đối với chồng chắc chắn là không giống như với người khác. Nếu không thì tại sao chỉ kết hôn với chồng mình chứ?”
Giọng Ôn Việt càng nói càng nhỏ.
“Đừng ly hôn… Chồng cô ấy sẽ hiểu chuyện, sẽ rộng lượng, sẽ giả vờ như không biết…”
Tôi bật cười lắc đầu.
“Nếu được thì chắc cô ấy cũng muốn cùng lúc yêu cả hai, nhưng có lẽ đạo đức của cô ấy không cho phép mình buông thả đến vậy ha ha.”
Ôn Việt khẽ cau mày, mím chặt môi.
Tôi nghiêng đầu liếc nhìn.
Bị vẻ đẹp mong manh như sắp tan vỡ của anh làm cho thoáng ngẩn người.
Nuốt nước bọt, tôi không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh.
Ôn Việt hoàn toàn không kịp phản ứng, đồng tử co lại, gần như là ngỡ ngàng đến hoảng hốt nhìn tôi:
“Anh… anh còn có tư cách được em hôn sao…?”
Tôi hơi nghiêng người, mặt nóng bừng:
“Sao anh lại nói thế…”
Chưa dứt lời, Ôn Việt đã gấp gáp áp môi hôn ngược lại, mạnh mẽ nuốt trọn hơi thở của tôi, đôi môi và lưỡi nóng bỏng không cho tôi bất kỳ cơ hội chống cự nào.
Phòng khách nhanh chóng vang lên những âm thanh hôn môi khiến mặt đỏ tim đập loạn.
07
Khi bầu không khí đang dần nóng lên,
bụng tôi lại không biết điều mà réo lên mấy tiếng “ục ục”.
Tôi chợt nhớ đến tiệm vịt quay ở phía tây thành phố mà Ôn Việt rất thích.
Đói quá, thèm quá, thật muốn cùng Ôn Việt đi ăn vịt quay.
Nhưng giờ này thì hơi trễ rồi.
Hay là… mai mời anh ấy đi ăn vậy.
Ôn Việt bỗng như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân khựng lại, ánh mắt vừa rồi còn ngập đầy dục vọng lập tức trở nên tỉnh táo.
Tôi ngẩng đầu lên, không hiểu gì cả.
Ôn Việt nhìn tôi từ trên cao, cơ thể hơi run:
“Không bằng… vịt?”
Tôi ngơ ngác vài giây: “Hả? Gì cơ…?”
Ôn Việt siết chặt tay tôi, môi mấp máy ba lần mới khó khăn thốt ra được vài chữ:
“Là chỗ nào? Là kỹ thuật? Hay là màu da?… Hay là kích cỡ?”
Tôi chớp mắt hoang mang, hoàn toàn rối bời: “Không phải…”
“Anh sẽ sửa hết!”
Ôn Việt đột ngột cắt ngang lời tôi, như thể sợ nghe thấy đáp án nào đó, luống cuống đứng bật dậy.
“Anh… anh, cái đó… đột nhiên nhớ ra còn vụ án chưa xử lý, em nghỉ ngơi đi, anh đi làm việc tiếp…”
Nói xong, anh bỏ đi luôn, không để tôi kịp phản ứng, thậm chí chẳng buồn dựng lại chiếc đèn bàn vừa bị va đổ.
Tôi cau mày vò trán đầy bực bội.
Càng lúc càng không hiểu nổi Ôn Việt suốt ngày kỳ cục vậy là muốn gì.
Cái kết luận “anh ấy không yêu mình” mà tôi rút ra hồi chiều, vào khoảnh khắc này, lại như một cây kim nhọn.
Đâm mạnh vào tim.
Bởi lẽ trong giây phút “cung đã giương tên đã lên dây” như thế,
mà anh vẫn có thể lập tức tỉnh táo rồi dứt khoát rút lui.
Ngoài không yêu, ngoài chán ghét, tôi thật sự không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Tôi thở dài, cau có gãi gãi mấy vết mẩn đỏ vì dị ứng ở xương quai xanh lặng lẽ trở về phòng ngủ.
Nửa đêm mơ hồ cảm nhận được Ôn Việt nhẹ tay nhẹ chân quay lại phòng.
Anh không nói tiếng nào, nằm cứng đờ bên cạnh tôi. Không rõ thấy cái gì, lại loay hoay phát ra vài tiếng động vụn vặt khó chịu.
Tôi khó chịu mở mắt một chút.
Lờ mờ nhìn thấy Ôn Việt mắt đỏ hoe, cắn chặt góc chăn, lặng lẽ rấm rứt nhìn tôi.
…Ờ, chắc tôi đang mơ thôi.
Tôi nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Sáng hôm sau.
Ôn Việt vẫn như thường lệ, dậy sớm chuẩn bị bữa sáng dưới nhà.
Tôi dậy muộn, vội vội vàng vàng chạy vào bếp định chụp vội vài lát bánh mì.
Kết quả bất ngờ phát hiện —
Hôm nay Ôn Việt lại không mặc bộ vest cứng nhắc như thể sắp lên tòa giảng đạo lý nữa.
Mà là một chiếc áo khoác da ngắn màu đen, phần cổ bẻ gọn gàng tôn lên đường nét cổ, quần dài đồng màu ôm gọn đôi chân dài miên man mà không hề gò bó.
Tóc mái hơi ướt, mềm mại rũ xuống trán, ngay cả kính mắt cũng không đeo nữa, lộ ra đôi mắt đen láy ánh ẩm ướt.
Chồng đẹp là niềm tự hào của vợ.
Bộ dáng này của anh khiến tôi mới sáng sớm đã không khỏi suy nghĩ lung tung.
Cơn giận đêm qua cũng lập tức tan biến sạch sẽ.
Tôi bước lại gần, ánh mắt dừng trên chiếc tạp dề hình gấu anh đang đeo.
Hai cái tai bông nhỏ cứ theo động tác của anh mà rung rung.
Một chàng cool ngầu mặc tạp dề.
Nhìn thôi cũng thấy sướng trong lòng.
“Ôn Việt, hôm nay trông anh lạ thật đấy, ăn mặc… trẻ trung quá.”
Thật ra không chỉ trẻ trung, mà giống như người mẫu nam vậy.
Tay Ôn Việt run lên, vô ý bị dao cứa một đường chảy máu.
Im lặng một lúc lâu mới khẽ khàng lên tiếng:
“…Trong mắt em, anh già lắm rồi đúng không…?”
Tôi rót cho mình ly sữa, thản nhiên đáp:
“Cũng không hẳn. À đúng rồi, anh biết Ôn Triết về nước chưa?”
Khóe môi Ôn Việt nhếch lên một nụ cười hoàn hảo:
“Ồ, thế à?… Ôn Triết đúng là trẻ hơn anh nhiều thật.”
Tôi khó hiểu liếc anh một cái, tiếp tục nói:
“Vậy tuần này mình phải về nhà cũ ăn cơm đúng không?”
Ôn Việt siết chặt quai hàm, giọng khàn đặc:
“Dĩ nhiên phải về. Ai mà chẳng thích nhìn Ôn Triết trẻ trung hơn…”
Ngữ điệu kỳ quặc của anh như đang tuyên chiến với tôi.
Tôi siết chặt ly trong tay, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Sợi dây chuyền tối qua thái độ lúc gần lúc xa, và cả sự u oán của một người “độc phòng chờ vợ”…
Đúng là mấy người đàn ông, chẳng khác gì trẻ con. Vô lý, phiền phức, suốt ngày càm ràm…
Tôi khẽ cong môi.
“Đúng vậy, ai cũng thích người trẻ hơn, em đương nhiên cũng không ngoại lệ. Anh là người sắp có tuổi rồi, chắc hiểu được cho em chứ?”