Chương 1 - Tiếng Lòng Bị Nghe Lầm Và Cái Kết Bị Vợ Bỏ

Tin xấu là, người chồng liên hôn lớn hơn tôi năm tuổi hình như nghe được tiếng lòng tôi.

Càng tệ hơn, anh ấy chỉ nghe được một vài từ.

Tôi: “Ừm, hôm nay thịt hầm của Ôn Việt đúng là hầm hơi dai thật.”

Anh ấy nghe được: [Ôn Việt thật sự già rồi.]

Tôi: “Giờ này mà mời Ôn Việt ăn cơm thì hơi muộn, hay là để mai mời anh ấy đi ăn vịt quay vậy.”

Anh ấy nghe được: [Giờ Ôn Việt không bằng vịt.]

Tôi: “Con bạn thân mà còn không ra, là tôi ăn vụng bánh kem đó nha, đi đi đi!”

Anh ấy nghe được: [Ra ngoài ăn vụng, đi đi đi.]

Mấy ngày gần đây, tôi phát hiện ánh mắt Ôn Việt nhìn tôi rất kỳ lạ — tủi thân, nhẫn nhịn, tuyệt vọng, như thể anh ấy sắp vỡ vụn ra vậy.

01

Tại buổi tiệc sinh nhật của con bạn thân.

Tôi thua trò chơi “Thật lòng hay thử thách”.

Theo yêu cầu của mọi người, tôi đăng một status lên vòng bạn bè——

“Vừa tiễn cậu bạn trai trẻ sáu múi xong, hắn ngồi trong xe châm điếu thuốc, đầu óc thì toàn nghĩ đến mối tình đầu bạch nguyệt quang. Mở điện thoại ra thì ông chồng mặt vàng ở nhà lại nhắn hỏi sao chưa về. Chậc, phiền chết đi được, nhắn nữa là ly hôn luôn.”

Soạn xong.

Tôi không do dự mà bấm gửi.

Con bạn thân cười hì hì khoác vai tôi:

“Tiểu thư à, cậu không chặn vòng bạn bè của luật sư Ôn nhà cậu à? Lỡ đâu bị anh ấy thấy được, ghen lên rồi tối về ‘trừng phạt tại chỗ’ đấy!”

Tôi lắc đầu theo phản xạ: “Anh ấy sẽ không đâu.”

Cô ấy hứng khởi chớp chớp mắt, đập mạnh lên vai tôi một cái:

“Không ngờ nha, Hứa Oanh Oanh, kiểu người cổ hủ, cứng nhắc như Ôn Việt mà lại bị cậu dễ dàng nắm thóp vậy sao?”

Tôi bị cô ấy hỏi trúng tim đen, ngẩn người vài giây rồi âm thầm xoay cái chai trên bàn.

“Hôm nay là sinh nhật cậu mà, nhắc đến tớ làm gì? Mau chơi tiếp đi.”

Dưới sự thúc giục của tôi.

Trò chơi nhanh chóng bước vào vòng tiếp theo.

Tất cả mọi người đều không để tâm đến hai câu nói vừa rồi của cô ấy.

Ngoại trừ tôi.

Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cái chai đang xoay trên bàn.

Ma xui quỷ khiến thế nào lại mở khung chat với Ôn Việt ra.

Thông báo gần nhất hiện lên màn hình:

Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.

Thời gian đúng hai phút sau khi tôi đăng status kia.

Anh ấy gửi liên tiếp hai tin rồi lại thu hồi hết.

Tôi nhíu mày khó hiểu, gửi cho anh một dấu chấm hỏi.

Ôn Việt lập tức trả lời.

【Không phải, không có gì đâu, tay trượt thôi, anh không có ý thúc giục em đâu, thật sự không có.】

【Anh chỉ là muốn nói… quán mà em thích ăn có thể đặt đồ mang về rồi. Em vận động tiêu hao nhiều thể lực như thế, có cần anh đặt một phần cho em bồi bổ không?】

Anh dừng lại một chút, lại nhắn thêm một câu.

【…Anh, anh sẽ đặt suất dành cho hai người.】

Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại đang rung liên tục, vừa chơi trò chơi vừa nhắn lại.

【Không cần đâu, giờ miệng đang ăn cay tê cả rồi, hơi bất tiện một chút.】

Ôn Việt đột nhiên im lặng hẳn.

02

Mười một giờ đêm, buổi tụ họp kết thúc.

Con bạn thân chu đáo gọi cậu em họ sinh viên đại học của nó đến lái xe thay cho tôi.

Tôi ngà ngà men rượu, đầu óc lơ mơ, bất giác nhớ lại từng chút một trong cuộc hôn nhân này.

Tôi và Ôn Việt là cuộc hôn nhân liên kết giữa hai gia tộc.

Lúc đó, ba mẹ tôi yêu cầu tôi chọn một trong hai anh em cùng cha khác mẹ của nhà họ Tịch để kết hôn.

Một người là anh trai lớn hơn tôi năm tuổi, trầm ổn, kiệm lời — Ôn Việt.

Một người là em trai cùng tuổi với tôi, hoạt bát, vui vẻ — Ôn Triết.

Ban đầu, tôi chọn cậu em trai tính cách hợp với mình hơn, cũng có nhiều chủ đề để nói chuyện.

Nhưng thật không may, vào đúng ngày đính hôn…

Ôn Triết vì đêm trước đi chơi bời với đám bạn, ngủ quên mất.

Trên đường đến buổi lễ thì xe lại chết máy.

Khó khăn lắm mới kịp chạy tới nơi.

Vừa mở hộp lễ phục ra thì thấy bên trong là… bộ đồ ngủ của Crayon Shin-chan.

Một chuỗi “tác phẩm nghệ thuật” ấy khiến tôi, vốn kiêu hãnh, mất hết thể diện trước mặt bao người.

Trong cơn thịnh nộ.

Tôi kéo lấy Ôn Việt đứng bên cạnh — ăn mặc như một con công đang xoè đuôi, trông chẳng khác gì chú rể chính hiệu.

Sau đó, tôi hôn mạnh lên môi anh ấy, cảm nhận được vị bạc hà nhẹ thoảng trong hơi thở.

Đến tận bây giờ tôi vẫn không quên được biểu cảm của Ôn Việt lúc đó — ngỡ ngàng, phẫn nộ, sốc đến tột cùng, chẳng khác gì một chàng trai nhà lành bị cưỡng hôn mà chẳng thể làm gì.

Trước bao ánh mắt, anh cắn chặt môi, tay run run chỉ vào tôi, từng chữ từng chữ nói:

“Anh đây là trai ngoan nhà lành, cỏ non chính hiệu đó…”

Tôi: …

Vậy là tôi và Ôn Việt, một cách tréo ngoe, nên duyên vợ chồng.

Hai năm kết hôn trôi qua.

Tôi nhận ra thái độ của Ôn Việt với cuộc hôn nhân này khác hẳn vẻ ngoài cứng nhắc của anh.

Anh cực kỳ bao dung với tôi, chẳng quan tâm tôi đi với ai, cũng chẳng hỏi tôi về nhà lúc mấy giờ.

Dù tôi có điên đến mức hai giờ sáng mới về, thì cũng chỉ thấy đèn phòng khách vẫn sáng, trên bàn là bát canh giải rượu thơm lừng và một câu nhẹ tênh:

“Mai còn đi làm, ngủ sớm chút đi.”

Tuy lúc đầu là liên hôn,

Nhưng dù sao Ôn Việt cũng cao ráo, đẹp trai, có năng lực, chu đáo tận tình, làm việc đáng tin cậy, lại còn cực kỳ nhiều tiền.

Tôi đã quen với sự hiện diện của Ôn Việt bên cạnh mình, càng quen với mọi “kích cỡ” anh mang lại, thậm chí chỉ một cái chạm vô tình của anh thôi cũng khiến tim tôi đập loạn.

Thế nhưng, nghĩ đến phân tích của con bạn thân về tính cách của anh, lại nhìn thái độ thực tế anh dành cho tôi, tôi không khỏi thấy phiền muộn.

Ôn Việt hình như chỉ xem mối quan hệ này là một cuộc liên hôn đơn thuần.

Anh chỉ đang làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng.

Chứ không hề có chút xao động nào với tôi.

03

Tôi càng nghĩ càng đau đầu.

Lảo đảo đẩy cửa nhà bước vào.

Bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.

Căn nhà vốn dĩ lúc nào cũng sáng trưng, giờ đây chỉ còn một chiếc đèn chùm ở phòng khách đang sáng.

Toàn bộ không gian như bị bao phủ bởi một luồng oán khí đè nén, bầu không khí ẩm ướt, dính nhớp, cứ như có thể nuôi sống cả trăm con tà thần.

Tôi lắc lắc đầu, thầm cười bản thân đúng là uống nhiều quá đến mức sinh ảo giác rồi.

Kết quả vừa quay đầu lại thì bị Ôn Việt đang đứng lặng lẽ trong bóng tối sau cánh cửa làm cho giật bắn mình.

Ôn Việt để trần nửa người trên, trông như vừa chạy bộ ngoài trời về, làn da trắng lạnh phủ một lớp đỏ ửng bất thường, cơ bụng và eo theo từng nhịp thở mà khẽ run lên, trên cổ tay còn vài vết trầy đang rỉ máu.

Tôi vỗ ngực, cau mày nói:

“Ôn Việt! Anh đứng đó như con ma vậy làm gì hả?”

Đôi mắt đen kịt của Ôn Việt khóa chặt lấy tôi, im lặng rất lâu rồi mới gượng gạo nhếch môi cười.

“Em về rồi à, anh đang đợi em về nhà đấy.”

Anh nói câu đó bằng giọng khàn đặc, ngữ điệu dửng dưng như một vũng nước chết, hệt như một ông chồng trung thành đang chờ người vợ say rượu đi chơi về khuya.

Tôi hít hít mũi.

Ngoài mùi pheromone cam quýt thường thấy trên người anh,

Hình như còn thoang thoảng mùi mỹ phẩm… rất giống lọ tinh chất làm trắng da và giảm vàng của tôi.

Ôn Việt mím môi nhẫn nhịn, ánh mắt u ám lướt qua tôi, lạnh lẽo nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Tôi nhìn theo ánh mắt anh, vừa vặn thấy bóng lưng cậu em họ của bạn thân đang rời đi.

Tôi theo bản năng muốn giải thích: “À, người đó là…”

Còn chưa nói xong, Ôn Việt đã vội vàng cắt lời, giọng có phần run rẩy:

“Người?… người nào? Có ai đâu? Không có ai cả! Anh nãy đang nghĩ chuyện công việc, không thấy gì hết, hoàn toàn không thấy ai cả, chẳng có người nào…”

Tôi im lặng một lúc, nhìn anh với ánh mắt có chút kỳ quặc.

Ôn Việt lập tức quay đầu tránh ánh nhìn của tôi, thấp giọng nói:

“Em thay giày trước đi… anh, anh đi rót cho em ly nước.”

Nói xong, anh không đợi tôi phản ứng mà gần như chạy trốn vào bếp.

Rất nhanh sau đó vang lên tiếng nước sôi trong bếp.

Nhưng ngoài tiếng đun nước, dường như còn xen lẫn âm thanh gì đó lạo xạo, sột soạt.

Tôi nghiêng tai lắng nghe một lúc.

Ừm… Ôn Việt khi nào lại mua thêm một ấm đun nước nữa vậy?

Còn là loại ấm phát ra tiếng khóc tuyệt vọng và thê thảm đến như thế.

Ồn ào thật đấy.

Đọc tiếp