Chương 5 - Tiền Của Tôi Sao Phải Xin Phép

5

Bài đăng kia không nêu chi tiết thông tin của tôi, nhưng vẫn có bình luận bóc cả tên, trường và số điện thoại.

Có người còn lần ra đủ thứ thông tin liên lạc của tôi.

Chỉ trong thời gian ngắn, điện thoại tôi nhận được vô số cuộc gọi quấy rối.

Tôi chẳng buồn quan tâm bọn họ, chỉ chụp màn hình bài đăng gửi cho Trần Chính.

“Bài này là anh đăng đúng không?”

Lần này Trần Chính không giả chết nữa mà nhắn lại rất nhanh.

[Đúng.]

“Thế nào? Bị người ta chửi rủa trên mạng khó chịu lắm đúng không?”

“Giờ mà chịu quay lại với tôi thì tôi có thể xem xét giải thích giùm cô đấy.”

Tôi bị độ mặt dày của Trần Chính làm cho kinh ngạc.

Anh ta đã làm ra chuyện như vậy rồi mà còn dám mở miệng kêu tôi quay lại.

Hồi trước khi tán tỉnh, Trần Chính chủ động theo đuổi tôi, tôi thấy anh ta đẹp trai, lúc đó cũng khá dịu dàng nên mới đồng ý.

Không ngờ tất cả chỉ là giả vờ.

Lúc mới yêu còn che giấu được chút đàng hoàng, nhưng từ khi tôi đưa tiền sinh hoạt cho anh ta giữ thì bản chất thật lộ ra hết.

Giờ tôi hối hận vô cùng vì đã quen một người như Trần Chính.

Tôi nhắn lại: “Cút!”

Nhân lúc anh ta còn trả lời tôi, tôi tranh thủ nhắc tiếp.

“Còn nữa, chia tay rồi thì mau chuyển tiền lại cho tôi!”

Nhắc đến chuyện tiền thì Trần Chính lại im bặt.

Tôi vừa tức vừa bất lực.

Anh ta định chiếm luôn hết số tiền tôi để ở chỗ anh ta sao?

Hay là anh ta nghĩ tiền tôi để ở chỗ anh ta thì nghiễm nhiên thành tiền của anh ta?

Tôi bị cái trò này của Trần Chính làm cho ghê tởm đến phát ớn.

Đúng lúc đó, Kim Lộ Lộ – cô bạn cùng phòng – từ ngoài về.

Vừa bước vào cửa đã châm chọc tôi:

“Chậc chậc chậc… mặt mày khó coi thế là vì chuyện cô đào mỏ bị phanh phui à?”

Tôi nhìn cô ta với ánh mắt khó chịu.

Kim Lộ Lộ nhún vai:

“Nhìn tôi làm gì? Đây cũng đâu còn là bí mật gì nữa, chuyện của cô lan hết lên trang tỏ tình rồi.”

Vài người bạn cùng phòng khác liền lên tiếng bênh tôi.

“Bài đó nhìn là biết bịa đặt vu khống.”

“Đúng rồi, chúng tôi ở với Hạ Nhiên suốt ngày, cô ấy thế nào chẳng lẽ còn không rõ?”

Kim Lộ Lộ trợn mắt:

“Chỉ có mấy người nhận được chút ân huệ nên mới khen cô ta là người tốt thôi.”

“Bênh chằm chặp như vậy, không phải là tính nịnh hót con nhà giàu để kiếm lợi đấy chứ?”

“Các người không đọc bài trên tường tỏ tình à? Rõ ràng nói tiền Hạ Nhiên tiêu là do Trần Chính mở Thanh toán thân mật cho! Không phải tiền cô ta, nên xài mới mạnh tay vậy đó.”

“Lần sinh nhật trước còn nhớ không? Chính Trần Chính cũng nói rõ tiền Hạ Nhiên trả là dùng Thanh toán thân mật anh ta mở cho!”

Kim Lộ Lộ tự dưng gọi một tiếng “Trần ca” nghe cực kỳ thân mật.

Hai người này từ lúc nào lại thân thiết như vậy?

Tôi sực nhớ bình luận dưới bài bóc phốt kia – cái bình luận đã tiết lộ hết thông tin cá nhân của tôi.

Tôi nheo mắt nhìn Kim Lộ Lộ:

“Bình luận bóc info tôi dưới bài đó là cô viết phải không?”

Kim Lộ Lộ hơi lộ vẻ bối rối, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ trơ tráo:

“Cái gì mà bình luận? Tôi không biết, đừng có vu oan cho tôi!”

Cô ta không chịu nhận, nhưng vẻ mặt vừa rồi đã bán đứng cô ta.

Mấy người bạn cùng phòng cũng nhận ra, ánh mắt nhìn Kim Lộ Lộ dần thay đổi.

Ai mà dám chắc hôm nay cô ta có thể hại tôi, ngày mai sẽ không đâm sau lưng bọn họ.

Cuối cùng Kim Lộ Lộ chịu không nổi bầu không khí đó, tức tối bỏ ra khỏi phòng.

Bạn cùng phòng còn lại an ủi tôi.

Họ biết tôi là người như thế nào nên mấy tin bôi nhọ đó không làm họ tin được.

ĐỌC TIẾP:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)