Chương 4 - Tiền Của Tôi Sao Phải Xin Phép
4
Nhân viên cửa hàng nhìn tôi rồi lại nhìn Trần Chính, nói: “Nhưng mà váy này là chị ấy mua, muốn trả thì phải có chị ấy đồng ý…”
Trần Chính trợn mắt quát: “Cô ấy dùng Thanh toán thân mật của tôi trả tiền, tôi nói trả là trả!”
Nhân viên cũng không muốn dính rắc rối, thấy Trần Chính thái độ cứng rắn như vậy liền cầm váy chuẩn bị làm thủ tục hoàn tiền.
“Khoan đã.” Tôi ngăn nhân viên lại. “Váy này không cần trả, đây là tiền tôi tự bỏ ra mua, không liên quan gì đến anh ta.”
Tôi quay sang nhìn Trần Chính. “Rốt cuộc tôi dùng tiền của ai anh rõ nhất mà.”
Trần Chính nhìn tôi rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi. “Dù là tiền của ai thì hôm nay cái váy này cũng phải trả.”
“Mua cái váy hơn một triệu, cô đúng là hoang phí!”
Tôi lạnh giọng nói: “Tôi dùng tiền của mình mua đồ tôi thích, anh dựa vào đâu bắt tôi trả lại?”
Trần Chính mặt tối sầm. “Hồi trước nói rồi là phải tiết kiệm, mà giờ cô vẫn tiêu xài hoang phí thế này.”
“Nếu tôi không sửa cái thói đó cho cô, sau này lấy tôi rồi còn ra sao nữa?”
“Tiền đó còn không bằng để mua đồ cho người nhà tôi!”
Tôi tức đến bật cười.
Giờ tôi chỉ mới là bạn gái của anh ta thôi mà Trần Chính đã muốn kiểm soát cả cách tôi tiêu tiền.
Yêu mấy tháng nay tôi chưa từng xài một đồng của anh ta, ngược lại còn thỉnh thoảng cho anh ta mượn.
Có lẽ chính vì tôi mềm lòng quá nên Trần Chính mới nghĩ tôi dễ bị điều khiển.
Và ai cho anh ta ảo tưởng rằng tôi nhất định sẽ cưới anh ta?
Chúng tôi mới yêu được mấy tháng mà anh ta đã muốn quản tôi tiêu tiền thế này, cưới rồi thì còn gì nữa.
Tôi hừ lạnh, liếc anh ta. “Anh sợ tôi cưới về sẽ tiêu xài phung phí thì chia tay luôn đi cho khỏe.”
Lần này đến lượt Trần Chính sững người, có vẻ không ngờ tôi sẽ nói vậy.
Một lúc sau anh ta mới hỏi lại: “Cô muốn chia tay với tôi?”
Tôi gật đầu. “Đúng vậy.”
Nói xong tôi không cho anh ta thời gian phản ứng, cầm lại váy từ tay nhân viên rồi kéo bạn mình quay đi.
Trước khi đi tôi còn nói thêm: “À, nhớ chuyển tiền lại cho tôi đấy.”
Cho đến tối Trần Chính vẫn chưa chuyển tiền.
Tôi còn chưa kịp nhắn đòi thì một cô bạn cùng phòng hớt hải cầm điện thoại chạy tới.
“Nhiên Nhiên, cậu bị bóc phốt trên trang tỏ tình rồi!”
Tôi ngơ ngác nhận điện thoại, mở bài đăng ra đọc.
Người đăng bài khóc lóc kể mình yêu bốn tháng, tiêu gần hai mươi triệu cho bạn gái.
Kết quả chỉ vì thấy bạn gái mua cái váy hơn một triệu hơi đắt nên muốn cô ấy trả lại, vậy mà bạn gái nổi giận đòi chia tay luôn.
Bên dưới còn chụp kèm mấy hóa đơn làm bằng chứng.
Cuối bài còn nói nếu bạn gái chịu quay lại, anh ta sẵn sàng bỏ qua hết.
Phía dưới bình luận thì toàn bênh vực, thương cảm cho anh ta.
Vừa đọc tôi đã biết ngay đó là Trần Chính đăng.
Không có thời gian trả tiền cho tôi mà lại rảnh đi đăng bài bôi nhọ tôi.
Tiêu gần hai mươi triệu là thật, mua váy hơn một triệu cũng đúng, chia tay cũng đúng.
Nhưng số tiền đó từ đầu đến cuối đều là tiền của tôi!
Anh ta cố ý giấu chuyện mỗi tháng tôi đều chuyển sinh hoạt phí cho anh ta rồi anh ta mới mở Thanh toán thân mật cho tôi.
Cố tình lấy lòng thương hại của người ta rồi đổ hết tiếng xấu lên đầu tôi.
Ban đầu tôi chia tay cũng muốn giữ chút thể diện cho nhau, không định làm quá.
Nhưng giờ Trần Chính đã lật mặt vu khống tôi như vậy thì tôi cũng chẳng cần khách khí nữa.