Chương 5 - Thợ Trang Điểm Đ.ổi Đ.ầu

Có thể cho hắn hai bạt tai không?

 

Chị Phương cười lạnh: “Không thể nào, nguyên bản như thế nào thì tạo ra như thế đó. Chịu thì làm không chịu thì cút đi.”

 

Thẩm Tùng ngơ ngác, sắc mặt trở nên rất khó coi.

 

Và rồi hắn lật mặt ngay lập tức, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo: “Được được được, có thể khôi phục lại là được, dù sao thì chị gái kia cũng sẽ trang điểm cho em ấy kia mà.”

 

Hắn lật mặt nhanh quá, thậm chí tôi còn tưởng những gì lúc nãy tôi nhìn thấy đều là ảo giác cơ.

 

6.

 

“Chị Phương, chị thật sự có thể tạo ra một cái đầu khác cho cô ấy sao?”

 

Sau khi tống được Thẩm Tùng rời đi, tôi liền vội đặt ra nghi vấn trong lòng.

 

“Ừ, nhưng rất phức tạp.”

 

Chị Phương vừa lật xem nhật ký của Thư Hàm vừa trả lời tôi.

 

Chị nói với Thẩm Tùng nếu muốn tái tạo một cái đầu thì nhất định phải tìm hiểu về mọi mặt của Thư Hàm, cho nên Thẩm Tùng đã đem đồ dùng cá nhân, quần áo và nhật ký các loại đến.

 

Tuy rằng xem đồ riêng tư của người khác không được hay cho lắm, nhưng hiện tại vì cứu người nên cũng chẳng còn cách nào khác.

 

“Nhật ký này có vấn đề. Từ nhỏ tới lớn Thư Hàm đều có thói quen viết nhật ký, nhưng những gì Thẩm Tùng đem đến lại không có ghi lục của nửa năm gần đây.”

 

Tôi đưa tay cầm lấy cuốn nhật ký lật xem, quả đúng thật như thế.

 

“Có khi nào cô ấy đã gặp phải chuyện gì trong nửa năm qua nên đã đột ngột bỏ đi thói quen này?”

 

“Không thể. Dựa theo nhật ký cho thấy, cho dù ba mẹ cô ấy qua đời, đả kích lớn đến thế cũng không thể thay đổi được thói quen này, huống hồ chi tôi vừa mới hỏi qua Thẩm Tùng, một năm gần đây Thư Hàm không có gì khác thường cả.”

 

Tôi lật tới lui cuốn nhật ký, trong đầu chợt lóe lên lần gặp mặt giữa Thẩm Tùng với chúng tôi.

 

“Không lẽ Thẩm Tùng đã cố ý không đưa cho tụi mình?”

 

Chị Phương đưa tay chỉ nhẹ lên đầu tôi: “Đúng, nhất định hắn đang cố ý che giấu gì đó!”

 

Tôi bổ sung thêm những chi tiết vừa nãy tôi nhìn được: “Mà theo những gì trong nhật ký viết, tôi cảm thấy Thư Hàm là một tia nắng tích cực, thậm chí còn là một cô gái đầy tự tin, không giống như những người có thể vì nhan sắc mà ăn không ngon ngủ không yên.”

 

“Cho nên chúng ta phải tìm ra phần nhật ký của nửa năm gần đây.”

 

......

 

Nửa đêm chúng tôi bắt đầu tìm kiếm từ trong bếp đi ngược vào trong.

 

Tuy phòng bếp của họ nhỏ hẹp, nhưng lại dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp, đến cả quạt thông gió cũng được lau chùi sạch boong, không hề bị tích một chút dầu trong đó. 

 

Có thể biết được, Thư Hàm là một cô gái đức hạnh đoan trang.

 

Vậy mà ngoài phòng bếp ra thì chỗ nào cũng dơ đến mức không đặt chân xuống được. Mọi ngóc ngách đầy nhóc vỏ chai bia, sàn nhà còn có vài chỗ có thể nhìn thấy được những bãi nôn ói.

 

Phòng khách có một cái tủ đông nằm chần dần, thứ được đặt bên trong chắc là cơ thể của Thư Hàm rồi. Trên bàn trà chất đầy những ly mì và hộp rỗng, nước cặn đã khiến cho ruồi nhặng bâu xung quanh. Cửa phòng ngủ hé mở, tiếng ngáy bên trong vang lên như sấm.

 

Tuy tỉ lệ giấu cuốn nhật ký đa số đều ở trong phòng ngủ, nhưng chúng tôi vẫn tìm kiếm một vòng ở bên ngoài trước.

 

Chỉ tiếc là không có.

 

Thế là chúng tôi đành tiến vào phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra đã ngửi được một mùi hôi hòa lẫn với mùi rượu bia nồng nặc, thật khiến người ta buồn nôn mà.

 

Trong không khí còn phảng phất mùi máu tanh, tôi chán ghét nhìn Thẩm Tùng đang nằm trên giường. Chắc hắn đã uống nhiều lắm nên đã ngủ say mèm, căn phòng rất nhỏ, nhỏ đến mức cửa sổ cũng không có, dưới sàn toàn là quần áo dơ. Chị Phương nhón chân đi về phía bàn trang điểm, ánh mắt của tôi bị hấp dẫn bởi chiếc vali màu hồng phấn bên cạnh giường.

 

Tuy là cảm thấy sẽ không có ai để nhật ký trong vali, nhưng ma xui quỷ khiến tôi lại đi qua đó, nhẹ nhàng kéo dây kéo ra.

 

Đột nhiên bên ngoài truyền tiếng đập cửa “rầm rầm”, tiếng chửi bởi của người đàn ông vang lên ngoài cửa, tôi giật mình hoảng hốt, lập tức xoay qua nhìn Thẩm Tùng đang nằm cách tôi không tới một mét, sợ đến mức không cử động được.

 

Chị Phương kéo tôi dậy và trốn xuống gầm giường, tim tôi đập nhanh như đánh trống, cuốn nhật ký đó bị tôi giữ khư khư trong lòng.

 

Chị Phương chạy ở đằng trước, xém chút nữa là bị thứ gì đó làm cho vấp ngã, vậy mà đó lại là một tấm drap giường nhuốm máu, cùng với một đoạn dây thừng cũng bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm.

 

Trên đó toàn là máu, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu, cứ thế bị vứt dưới sàn nhà.

 

Bên trong có một số quần áo phụ nữ, còn có cuốn tập màu xanh da trời.

 

Nhưng nhìn ra bên ngoài thì tim tôi liền thắt lại, chiếc vali vẫn còn đang mở kia kìa.

 

Tôi nghe Thẩm Tùng lầm bầm chửi mắng trong miếng, trở người ngồi dậy từ trên giường.