Chương 4 - Thợ Trang Điểm Đ.ổi Đ.ầu

Trong đầu tôi hiện giờ chỉ có một suy nghĩ, chính là chị Phương cũng quá ngầu rồi, không hổ danh là người phụ nữ làm ăn với người cõi âm.

 

Tấm rèm trong buồng tắm bị mở ra, một người đàn ông đang đứng ở đó.

 

“Anh có ổn không? Lấy đầu thì lấy đầu, mắc gì trốn trong buồng tắm nhà người ta chi vậy?”

 

Hắn ta đang giơ con dao trong tay lên, lộ ra vẻ mặt hung tợn, dường như không ngờ chị Phương sẽ đột ngột kéo rèm, bị chửi xối xả vào mặt liền ngớ cả người.

 

“Ra đây, nói về cái đầu chút đi.”

 

Chị Phương nói rồi không quan tâm đến người đàn ông đó nữa, quay đầu đẩy nhẹ tôi đi trước, còn chị ấy đi phía sau để chắn cho tôi.

 

Người đàn ông đó cũng bước ra từ bồn tắm, nối gót đi theo sau.

 

Tôi không biết vì sao gan của chị Phương lại to đến thế, lúc đó tôi thật sự rất sợ hắn sẽ đâm chị một nhát từ phía sau.

 

Có lẽ chị ấy biết tôi đang nghĩ gì, cho nên đã vỗ nhẹ vai tôi như an ủi tôi vậy.

 

5.

 

Nhìn thấy cái đầu trên bàn, người đàn ông đã chạy nhanh lên hai bước và nhìn ngóng thật kỹ.

 

“Đừng có nhìn nữa, chưa có làm gì hết á, cái đầu để lâu vậy đã hư mất rồi.”

 

Người đàn ông gào lên một tiếng, nhào tới ôm cái đầu khóc trong đau khổ. Chị Phương nhìn thấy thế liền bĩu môi: “Nếu anh thật sự muốn tốt cho cô ấy thì tại sao không nghe ngóng cho kỹ rồi mới đến?”

 

“Hai tuần trước ở đây không có ai, vậy mà anh vứt cái đầu ở đây rồi bỏ mặc nó như vậy luôn...”

 

Hắn chỉ biết gào khóc, nước mắt nước mũi đầy mặt, trông cũng tội nghiệp lắm.

 

Nhưng người này đã dùng dao uy hiếp hết lần này đến lần khác, còn lấy cái đầu vứt ngay cửa hù dọa tôi, còn trốn trong phòng tắm nhà tôi nữa, tất cả mọi chuyện đã khiến tôi không còn thấy tội nghiệp cho hắn một chút nào.

 

Chị Phương kéo hai cái ghế qua bảo tôi ngồi, rồi chị cũng ngồi xuống châm điếu thuốc và nói: “Cũng không phải là không có cách.”

 

Đôi mắt của người đàn ông đó chợt lóe lên.

 

“Nhưng mà anh phải trả giá đó.”

 

Vừa dứt lời thì hắn liền đáp ngay: “Tôi không có tiền.”

 

Tôi nhẹ cau mày, không phải là tôi quan tâm đến thù lao, mà cái tên này mở miệng ra là trả lời ngay, khiến cho người ta cảm thấy hình như không phải do hắn không có tiền, mà là hắn không muốn bỏ tiền ra thì đúng hơn.

 

Chị Phương cũng cảm thấy thế nên cũng trợn mắt trề môi.

 

Và rồi hắn bắt đầu kể về chuyện của họ. Cô gái bị cắt đầu đi tên là Thư Hàm, còn hắn là Thẩm Tùng, hai người họ là người yêu của nhau.

 

Khi nghe đến Thư Hàm vẫn luôn tự ti với diện mạo của mình, tôi liền quay sang nhìn cái đầu trên bàn, thật ra cô ấy cũng đâu có tệ lắm đâu. Tôi thở dài, trong lòng có chút tiếc nuối và đau lòng cho cô gái không quen này.

 

Bọn họ không có tiền, chỉ sống chung trong căn phòng thuê nhỏ bé chật hẹp.

 

Cho nên khi nghe nói đến hóa trang đ.ổi đ.ầu, Thư Hàm vừa vui mừng vừa rầu rĩ, rầu vì không có tiền.

 

Có lẽ cô ấy đã hạ quyết tâm, Thư Hàm đã nhiều lần đến cửa tiệm của chị Phương để trộm phấn bột đặc chế.

 

Nhưng sau khi trộm đủ phấn bột, thì khi hóa trang cần phải trả thù lao vẫn là tảng đá đè nặng trong lòng của Thư Hàm.

 

Cô ấy vì chuyện này đã sốt ruột đến ăn không ngon ngủ không yên, càng lúc càng gầy đi.

 

Nghe Thẩm Tùng nói, hắn vì quá đau lòng cho Thư Hàm, cho nên muốn giải thoát cho cô ấy.

 

Thế là hắn nhân lúc cô ấy đang ngủ, đã lén lút chặt đầu của cô ấy xuống, chuẩn bị xong hết rồi sẽ làm cô ấy bất ngờ.

 

Nghe tới đây tôi có chút kinh tởm, nếu thật sự muốn giúp Thư Hàm thực hiện điều ước, đáng lý phải cố gắng dành dụm chứ không phải dùng đạo đức giả để thuận nước giong thuyền đâu.

 

Nhưng mà Thư Hàm đúng là đáng thương vô tội mà, mất mạng chỉ bởi vì gã đàn ông cẩu thả tự cho mình là đúng. Chị Phương nghe xong cũng động lòng thương xót.

 

“Cơ thể của cô ấy đâu?”

 

“Cơ thể? Cơ thể tôi đặt trong tủ đông.”

 

“Anh để cái đầu này ở đây đi, tôi chỉ có thể dùng vật liệu khác để làm lại một cái thôi.”

 

Ánh mắt của Thẩm Tùng chợt lóe lên: “Có thể chỉnh sửa lại một chút không?”

 

“Chỉnh sửa một chút?”

 

“Cô xem cái miệng của em ấy to khiếp, xấu quá trời, vừa nhìn vô giống như muốn ăn thịt con nít vậy, có thể chỉnh lại cho nó nhỏ tí không?”

 

“Cái mũi cũng không đẹp, không đủ thẳng, có thể sửa lại cho cao chút không?”

 

Chị Phương tức đến cười luôn: “Còn gì nữa?”

 

Thẩm Tùng cứ tưởng nụ cười của chị Phương nhìn hắn cười rất dịu dàng, nên đã nịnh nọt sáp lại gần: “Còn lại thì hai vị tự định đoạt là được, hai cô đều là dân chuyên nghiệp, mắt thẩm mỹ tốt hơn tôi.”

 

Tôi nhếch môi: “Chi bằng trực tiếp tạo cho anh một tuyệt thế mỹ nhân hầy.”

 

Thẩm Tùng không biết bản thân đang bị mỉa mai, cười ngại ngùng hỏi: “Thật... thật sự có thể sao?”