Chương 4 - Thế Giới Hai Người Của Con

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giờ thì lương hưu còn mười ngày nữa mới về, trong túi hai vợ chồng cộng lại chưa đến ba trăm tệ.

Mà đúng vào mùa cao điểm du lịch, khách sạn rẻ nhất cũng phải ba trăm tám mươi.

Nước mắt tôi lại rơi, không kìm được nữa.

Bên cạnh, ông nhà cúi gập lưng, cả người như già thêm mấy tuổi.

Ông nói khẽ, giọng khàn đục mà kiên quyết:

“Bố mẹ quyết định rồi. Chúng ta về quê thôi. Từ nay, con với Giang Hân tự chăm con của hai đứa đi.”

Con trai nghe vậy, lập tức bùng nổ, gào lên tức tối:

“Về quê à? Hai người nói muốn về quê? Chỉ vì mẹ vợ con ở lại một đêm mà hai người cũng đòi bỏ đi? Mẹ, bố, sao hai người độc ác thế? Biết rõ con với Giang Hân phải đi làm, nếu hai người về rồi thì ai trông Tinh Tinh đây?”

Đến lúc đó, ngay cả tôi cũng không kìm nổi nữa.

“Các con không còn có mẹ vợ à? Bảo mẹ vợ trông đi!”

Tôi biết đó là lời trong cơn tức giận — nhưng cũng là điều tôi thật sự nghĩ trong lòng.

Ngay sau câu nói của tôi, con dâu từ trong nhà bước ra.

Cô ta khoanh tay, tựa người vào khung cửa, ánh mắt đầy mỉa mai, giọng lạnh như băng:

“Được thôi. Nếu hai người dám đi, tôi sẽ ly hôn với con trai bà.”

4

Nghe thấy con dâu nói vậy, con trai tôi lập tức nổi giận.

“Mẹ à, mẹ là mẹ ruột của con hay là kẻ thù của con thế hả? Mẹ cứ muốn phá tan cái nhà này thì mới vui lòng à?”

Nói xong, mắt nó đỏ ngầu, quay người chạy theo vợ.

Còn tôi và ông nhà, cuối cùng vẫn không rời đi được.

Dù sao… chúng tôi cũng không đủ can đảm để trở thành lý do khiến con trai ly hôn.

Nghĩ đến những năm tháng đã qua lòng tôi lại nghẹn đắng.

Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, cầm điện thoại lên, khẽ nói:

“Giang Hạo, bố con thật sự không khỏe. Mẹ muốn đưa ông ấy đi khám. Con cũng bận, chẳng có thời gian đặt lịch bác sĩ chuyên khoa, nên mẹ nghĩ về quê khám sẽ tiện hơn. Mẹ với bố con về quê một thời gian thôi.”

“Tinh Tinh cũng lớn rồi, con cứ để mẹ vợ giúp thêm một tay, vậy là…”

Chưa kịp nói hết câu, con trai đã cắt lời, giọng giận dữ:

“Được, hai người đã vô tình vô nghĩa đến vậy, thì sau này khi già rồi, đừng trách con không chăm sóc!”

Dứt lời, nó cúp máy cái rụp.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình đen, các ngón tay run lên không ngừng.

Ông nhà nghe được vài tiếng qua loa, liền ho sặc sụa, gấp gáp nói:

“Nó không chăm thì thôi! Đừng trông mong gì nữa! Nuôi con khôn lớn mà cuối cùng lại phải khổ vì nó, đúng là nực cười.”

Nói xong, ông quay lưng lại, không muốn tôi thấy mặt.

Giọng ông nghe cứng rắn thế thôi, nhưng tôi biết — trong lòng ông đau đớn nhất chính là vì đứa con trai đó.

Hồi con còn nhỏ, nó bám bố lắm.

Khi ấy, cả mẹ chồng lẫn mẹ ruột tôi đều ốm yếu, mọi việc trong nhà đều đổ lên vai ông.

Ông vừa phải đi làm, vừa phải chăm con — bao năm cực khổ.

Ngày mưa, dù mồ hôi ướt đẫm lưng áo, ông vẫn cõng con ngồi trên vai, sợ con bị ướt.

Mỗi lần con ngã, chỉ cần đầu gối trầy xước thôi, ông đã xót đến đỏ cả mắt.

Một người đàn ông cả đời ít khi rơi nước mắt, vậy mà chỉ vì con trai, cũng có thể đau đến run rẩy.

Nghĩ đến những chuyện đó, ngực tôi nghẹn lại, không dám khóc trước mặt ông, sợ khiến ông càng khó chịu hơn.

Tôi chỉ lặng lẽ bước ra phòng khách, nhìn ánh sáng yếu ớt hắt qua cửa sổ mà lòng nặng trĩu.

Một tháng sau, đúng như lời nó nói, con trai không gọi lấy một cuộc.

Cũng chẳng hỏi han xem bố mẹ sống thế nào.

Chỉ có con dâu đăng một dòng trạng thái lên mạng, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Đúng là xui tám đời mới gặp phải loại mẹ chồng và bố chồng vô liêm sỉ. Chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi!”

“Cứ tưởng không có họ, nhà này sống không nổi chắc?”

Kèm theo đó là tấm ảnh cô ta dắt cháu gái tôi đi ăn McDonald’s, cười tươi rạng rỡ.

Tôi nhớ cháu đến cồn cào, nhưng vẫn không gọi điện.

Rồi mấy ngày sau, kết quả kiểm tra sức khỏe của ông nhà có.

Ung thư phổi giai đoạn giữa.

Tôi như sét đánh ngang tai, trời đất quay cuồng.

Run rẩy cầm điện thoại, tôi bấm gọi cho con trai.

Cuộc đầu tiên — nó không nghe.

Cuộc thứ hai — vẫn im lặng.

Đến cuộc thứ ba, cuối cùng nó mới bắt máy.

Vừa bắt máy, con trai đã quát vào điện thoại, giọng đầy tức giận:

“Mẹ gọi cho con làm gì? Con với hai người sớm đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi.”

Nghe câu ấy, tim tôi thắt lại.

Tôi run run cầm điện thoại, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Giang Hạo… bố con bị bệnh rồi. Là ung thư phổi, giai đoạn giữa.”

Tôi vốn nghĩ, ít nhất nó sẽ đau lòng.

Dù sao, đó cũng là cha ruột của nó mà.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)