Chương 2 - Thế Giới Hai Người Của Con
Lúc ấy, tôi tức đến toàn thân run lên.
Trước khi con cưới vợ, tôi cũng từng tưởng tượng đủ kiểu mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, làm mẹ chồng rồi, tôi lại chẳng có quyền gì.
Ngoài chuyện làm việc nhà, tôi không được nói nhiều.
Không được than vãn.
Không được có cảm xúc.
Giống như chuyện kỷ niệm ngày cưới của chúng, con trai và con dâu bảo tôi với ông nhà ra ngoài, thì chúng tôi bắt buộc phải đi.
Không được viện cớ, không được có lý do, càng không được quay về giữa chừng.
Chỉ khi nào hai đứa đã ăn chơi xong xuôi, trải nghiệm đủ cái “thế giới hai người” rồi, gọi điện bảo chúng tôi về, thì lúc đó tôi với ông nhà mới có thể đẩy cánh cửa nhà ra.
Nghĩ đến đây, ngực tôi lại đau thắt từng cơn.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng tôi và ông nhà bị con trai giận dữ đẩy bật ra.
“Ba mẹ rốt cuộc bị sao vậy? Nửa đêm không ngủ còn bật đèn sáng trưng, làm cái gì thế hả? Hai người không biết Giang Hân ngủ rất nông à? Chỉ cần ồn một chút là cô ấy thức giấc ngay!”
Ngón tay tôi đang cầm quai túi xách siết chặt lại.
Từ lâu, ngoài việc buộc phải ra ngoài vào ngày kỷ niệm cưới của chúng, tôi và ông nhà còn phải tuân theo một loạt “quy tắc ranh giới” do con dâu đặt ra.
Tôi không được phép bước vào phòng của vợ chồng nó.
Ngoại trừ mỗi tuần một lần được vào dọn dẹp định kỳ, nếu những ngày khác tôi muốn vào, nhất định phải gọi điện xin phép trước.
Nhưng phòng của tôi và ông nhà thì con trai có thể tùy tiện đẩy cửa xông vào, con dâu cũng vậy.
Không chỉ thế — nếu tôi và ông muốn đi thăm người quen hay ra ngoài chơi một ngày, đều phải chờ con dâu đồng ý.
Bởi vì hai vợ chồng tôi phải “phối hợp” với thời gian của cô ta — khi nào cô ta không muốn trông con thì đến lượt chúng tôi phải gánh việc dỗ cháu.
Đến chuyện ngủ cũng có quy định.
Sau mười giờ đêm, tôi và ông không được lật người quá mạnh, không được dậy đi vệ sinh, vì “Giang Hân ngủ rất nông”, chỉ cần tiếng động nhỏ là cô ta tỉnh ngay.
Thế mà ngược lại, cho dù nửa đêm bốn giờ sáng, con dâu ngồi ngoài phòng khách bật tivi to hết cỡ, tôi và ông cũng chẳng dám than một lời.
Chỉ cần chúng tôi nói ra một câu không vừa ý, con trai liền nổi giận tìm đến.
“Ba mẹ muốn thế nào đây? Muốn phá nát cái nhà này thì hai người mới vui lòng à?”
Mỗi lần nghe đến câu ấy, tôi và ông chỉ biết nuốt cục nghẹn vào lòng, không dám nói thêm.
Nói thật, tôi hiểu — mỗi thế hệ có một cách sống khác nhau.
Nhưng tôi không hiểu vì sao chúng tôi phải chịu đựng và uốn mình để chiều theo cách sống của vợ chồng nó.
Chúng tôi góp tiền, góp sức, lại còn phải nuốt hết mọi tủi hờn vào lòng.
Cả đời này vất vả nuôi con khôn lớn, chẳng lẽ đến lúc già rồi lại phải làm trâu ngựa, sống như người không có quyền lên tiếng?
Ngực tôi lại nhói đau. Có lẽ vì quá uất ức, nước mắt cứ thế trào ra.
Thấy tôi khóc, con trai lập tức lao tới, giật phắt chiếc túi trong tay tôi.
“Khóc, khóc, suốt ngày chỉ biết khóc! Con đã làm gì hai người mà lúc nào cũng tỏ vẻ tủi thân như bị ngược đãi thế hả?”
“Thôi đi! Đừng làm ồn nữa! Suốt ngày hết cãi nhau lại khóc lóc!”
Nói xong, nó chẳng buồn dỗ một câu, quay lưng đập mạnh cửa phòng rồi bỏ đi.
Ông nhà thở dài nhìn cánh cửa đóng chặt.
“Thôi, bà đừng thu dọn nữa. Có mấy thứ đáng giá đâu. Sáng mai mình đi luôn.”
Tôi lau nước mắt trên má, khẽ gật đầu.
“Ừ.”
3
Sáng hôm sau, tôi và ông nhà lên tàu cao tốc, quay về quê.
Trên suốt quãng đường, cho đến khi chúng tôi đặt chân về đến nhà, con trai vẫn không hề gọi một cuộc điện thoại.
Tôi chỉ tình cờ thấy bài đăng mới trên trang cá nhân của nó.
Ngày kỷ niệm cưới của hai vợ chồng, chúng ăn mừng rất linh đình.
Buổi sáng, hai người cùng ăn bữa sáng kiểu “couple” ngọt ngào.
Sau đó đến nhà mẹ vợ đón cháu, rồi cả gia đình năm người kéo nhau đi sở thú.
Dạo chơi xong, con trai còn đưa mẹ vợ đi mua một sợi dây chuyền vàng, tặng bố vợ một chiếc thắt lưng da hai vạn tệ.
Trong bài đăng, con tôi còn viết kèm một dòng caption:
Cảm ơn hai người đã nuôi dạy một người con gái tuyệt vời như vậy và gả cô ấy cho con.
Tôi nhìn dòng chữ đó, lại đưa mắt nhìn sang chiếc thắt lưng cũ nát, tróc da mà ông nhà vẫn đang đeo.
Một lúc sau, tôi khẽ nói:
“Về quê rồi, để tôi nhờ con bé cháu đặt giúp cái lịch khám ở bệnh viện hạng nhất nhé. Rồi… hai vợ chồng mình đi mua cái dây lưng mới.”
Nghĩ vậy mà thấy buồn cười.
Ông nhà tôi, trước khi nghỉ hưu cũng từng là tổ trưởng nhỏ trong một công ty nhà nước, lúc nào cũng chỉn chu, sạch sẽ.
Vậy mà từ ngày theo con trai lên thành phố sống, đến cả dây lưng cũng rách bươm mà chẳng dám mua cái mới.
Cũng có thể vì nhìn cái dây lưng ấy, tôi bỗng dưng không thấy buồn nữa.
Sinh con, nuôi dạy con nên người — có lẽ đến đây là đủ rồi.