Chương 7 - Thầy Tư Vạn Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngón tay tôi dừng hẳn lại, ánh mắt sắc như dao đâm thẳng vào một bóng người trong đám đông đang đột nhiên cứng đờ.

“Đang ở ngay giữa chúng ta.”

“Ngươi… đã nghe thấy khúc cầu siêu mà bọn trẻ hát cho ngươi chưa?”

“Ngươi… còn không định nhận tội sao?”

Im lặng.

Một sự im lặng kéo dài hơn mười giây.

Ánh mắt của tất cả phụ huynh như những ngọn đèn pha, đầy nghi ngờ, sợ hãi và phẫn nộ, quét qua quét lại trong đám đông.

“Ai?”

“Rốt cuộc là ai?!”

“Nói đi! Có phải mày làm không?!”

Vài phụ huynh gào lên, như thể cuối cùng cũng tìm được lối thoát cho cảm xúc.

Trong hỗn loạn, tôi thu tay lại, cũng dời ánh mắt đi.

“Không ai nhận cả, đúng không?”

Giọng tôi vang lên giữa hành lang, bình tĩnh đến kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí hoảng loạn xung quanh.

“Được thôi.”

Tôi chậm rãi bước đến trước cửa hội trường, tựa lưng vào cánh cửa lạnh ngắt, mặt đối diện với tất cả phụ huynh.

“Vậy để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện.”

“Một câu chuyện mà từ bé tôi đã nghe người lớn trong nhà kể đi kể lại như một giai thoại tán gẫu.”

Các phụ huynh ngẩn người, đến cả tiếng khóc cũng tạm ngưng, mơ hồ nhìn tôi.

“Khoảng hai mươi năm trước, cũng vào dịp Giáng Sinh.”

Tôi chậm rãi cất lời.

“Có một trường mầm non, cũ kỹ giống như nơi này. Bọn trẻ trong trường cũng tập một tiết mục, hát hợp xướng Jingle Bells.”

“Trong lớp có một bé gái tên Tiểu Hoa. Bẩm sinh nói hơi ngọng, hát thì càng lệch tông, chệch nhịp.”

“Trong lúc tập dợt, con bé cứ hát sai mãi. Một vài đứa trẻ thấy vậy thì bắt đầu bắt chước cách nói lắp của nó, chế giễu nó, cô lập nó. Giờ nghỉ giải lao, chẳng ai chơi với nó. Ly nước của nó bị ‘vô tình’ làm đổ mấy lần.”

Ánh mắt tôi lướt qua một vài gương mặt trong đám đông.

Dưới ánh đèn u ám ở hành lang, sắc mặt họ dần trở nên trắng bệch.

“Hôm biểu diễn, đến lượt lớp của Tiểu Hoa lên sân khấu.”

Tôi dừng lại một chút.

“Nhưng Tiểu Hoa không xuất hiện. Giáo viên tìm khắp nơi, cuối cùng… phát hiện con bé treo cổ bằng dải lụa đỏ dùng để cắt băng, trong góc chứa đồ cũ sau cánh gà.”

“Trên người nó, vẫn mặc chiếc váy đỏ được chuẩn bị cho buổi biểu diễn hôm đó.”

Một phụ huynh hít mạnh một hơi, vội đưa tay bịt miệng.

“Sau đó người lớn bảo, Tiểu Hoa quá căng thẳng, sợ lên sân khấu làm trò cười, nên nghĩ quẩn.”

Tôi nói tiếp, giọng bình thản như thể chỉ đang kể chuyện thời tiết:

“Sau chuyện đó, ngôi trường ấy dần dần đi xuống, chẳng bao lâu thì đóng cửa. Chương trình Giáng Sinh năm đó trở thành vết sẹo trong lòng rất nhiều đứa trẻ, cũng trở thành đề tài mơ hồ trong mấy câu chuyện bên bàn rượu của người lớn.”

Tôi kể xong.

Hành lang lại chìm vào im lặng, còn sâu hơn cả lúc trước.

Chỉ còn giọng nói bình tĩnh của tôi vang lên, kết nối những mảnh ghép cuối cùng:

“Một bé gái, chỉ vì hát dở một bài hát Giáng Sinh, bị chế giễu, bị cô lập, cuối cùng mặc váy đỏ tự sát.”

“Mấy chục năm sau, một trường mầm non khác, một nhóm trẻ bị một ‘thầy giáo mặc đồ đỏ, mắt xanh tên Tư Vạn ép hát cùng một bài hát. Hát sai thì chết. Không cho hát — cũng chết.”

Tôi nhìn những gương mặt trắng bệch như giấy đó, khẽ hỏi:

“Trùng hợp không?”

“Còn trùng hợp hơn nữa là…”

Tôi giơ tay lên, một ngón tay chậm rãi chỉ vào mẹ của Vương Gia Gia.

“Cô là người đầu tiên trong nhóm phụ huynh mắng chửi, kiên quyết không cho con hát ‘mấy bài nhảm của nước ngoài’, thậm chí còn nói ‘nếu còn hát nữa thì không cần con nữa’. Kết quả, Vương Gia Gia là người đầu tiên ‘biến mất’.”

Ngón tay tôi chuyển sang ba của Hứa Tử Hào.

“Anh kiên quyết không tin, bắt con chuyển trường, cưỡng ép đưa nó đi. Và ngay sau khi xe rời đi, Tử Hào ‘biến mất’.”

Ngón tay lại chuyển, chỉ về mẹ Tuấn Tuấn đang quỵ xuống và ba Tiểu Lệ đang sững người.

“Cả hai người, lúc nãy cũng là những người kích động nhất, cố gắng cắt ngang bài hát, cố kéo con mình ra khỏi ‘buổi lễ’ này, đúng chứ?”

Ánh mắt tôi lướt qua toàn bộ bọn họ lần cuối, giọng đột nhiên lạnh đi, mang theo sự châm biếm không hề che giấu:

“Lũ trẻ xảy ra chuyện mấy ngày nay, phụ huynh của chúng — trùng hợp thay — đều là những người phản đối bài hát này dữ dội nhất, muốn ngăn cản nghi lễ này nhất.”

“Nếu trong lòng không có gì khuất tất, sao lại sợ một bài hát thiếu nhi đến vậy?”

“Nếu năm xưa… các người không phải là lũ trẻ đã từng chế giễu Tiểu Hoa, ném phấn vào ly nước của nó, nhốt nó trong nhà vệ sinh…”

“Thì bây giờ, mấy người sợ cái gì?”

Tôi bước lên một bước, tiến sát đến những gương mặt đã hoàn toàn mất hết máu.

“Hai mươi năm trước, người hại chết Tiểu Hoa…”

“Chính là mấy người, đúng không?”

“Không… không phải…”

Mẹ của Vương Gia Gia là người phản ứng đầu tiên. Bà ta lảo đảo lùi lại, lưng va vào bức tường lạnh toát, điên cuồng lắc đầu:

“Tôi không có! Tôi chỉ… chỉ không cho Gia Gia hát cái bài nhảm đó thôi! Tôi đâu biết Tiểu Hoa là ai! Cô vu khống tôi!”

“Đúng vậy! Cô nói bậy!”

Ba của Hứa Tử Hào mắt đỏ ngầu như thú dữ bị dồn đến đường cùng, gào lên:

“Con trai tôi chết rồi! Vợ tôi phát điên! Cả nhà tôi tan nát! Giờ cô còn dựng chuyện vu cho tôi?!”

“Vu khống sao?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói khàn khàn vang lên từ góc hành lang tối om.

Tất cả mọi người giật mình quay lại.

Một ông già gầy gò, tóc bạc trắng, mặc bộ đồng phục lao công màu xanh đậm, từ nãy đến giờ vẫn im lặng đứng trong góc, giờ chậm rãi đứng thẳng dậy.

Cô giáo Chu vừa thấy ông ta, đồng tử lập tức co rút:

“L… Lão Toàn?!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)