Chương 13 - Ngoại truyện phần 2 - THÁNG ĐỔI NĂM DỜI
2
Ta vào sân viện của A Ly ở.
Nửa đêm, ta lại phát độc, đau đớn đến sáng, máu tươi nhuốm đỏ xiêm y.
Đến lúc mặt trời ló rạng, ta dường như đã chết một lần, bò dậy cầm miếng bánh hạt dẻ cho vào miệng, nhưng không hề cảm nhận được hương vị thơm thơm ngọt ngọt trong kí ức.
Lần đầu tiên phát độc, ta liền mất đi vị giác.
A Ly thích ăn bánh hạt dẻ và xôi gà như vậy, thì ra sau này nàng cũng không được nếm hương vị đó nữa.
Tuế Tuế chui từ góc bàn ra, mang theo một cục giấy nhăn dúm, ta ôm nó lên tiện tay mở cục giấy kia ra, trên đó viết sáu chữ nhỏ nhắn tinh tế:
Thẩm Thiên Từ, kẻ lừa đảo.
Ngực lại bắt đầu đau, ta vuốt lên nét mực đã khô kia, muốn cười, lại muốn khóc.
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, mùa hè vừa tới, Tuế Tuế cũng bắt đầu bị bệnh, không chịu ăn, cũng không chịu uống.
Ta trơ mắt nhìn nó yếu đi từng ngày, cuối cùng chết trong lòng ta.
Trong trí nhớ, hình như A Ly có lập một bia mộ nhỏ cho Niên Niên, sau khi tìm được ta liền đào một cái hố bên cạnh chôn Tuế Tuế xuống.
Trên đường trở về, ta đột nhiên nhớ tới lời A Ly từng nói:
“Niên Niên là A Ly, Tuế Tuế là Thiên Từ.”
“Niên Niên chết rồi, Tuế Tuế có đau khổ không?”
Ta ho ra một ngụm máu, nội tạng đau đớn.
Niên Niên chết rồi, Tuế Tuế cũng sẽ chết.
Tối hôm đó, sau khi trải qua cơn đau đớn đến tận xương tủy, ta mơ hồ cảm giác như thời gian quay trở lại năm ta sinh nhật mười một tuổi.
A Ly cẩn thận nấu một bát mì trường thọ mang đến, nàng nói:
“Cha muội nói, sinh nhật phải ăn mì trường thọ, ăn là có thể sống lâu trăm tuổi, Thiên Từ cũng phải sống lâu trăm tuổi.”
Đó là lần đầu tiên sau khi mẹ ta chết có người nói với ta, Thiên Từ cũng phải sống lâu trăm tuổi.
Còn bọn họ, chỉ muốn ta chết.
Vì có thể sống lâu trăm tuổi, ta chỉ có thể làm bọn họ chết.
“Sau này mỗi lần Thiên Từ sinh nhật, ta đều sẽ ở cạnh huynh, mãi mãi ở bên cạnh Thiên Từ.”
Kẻ lừa đảo.
Cuối tháng chín, ta gặp lại tỳ nữ Tiểu Linh Đang bên cạnh A Ly trước đây ở Túy Hương Lâu, bên cạnh nàng còn có một tiểu nam hài.
Cách một cái bình phong, ta nghe thấy tiểu nam hài kia thở dài:
“Tiểu Linh Đang tỷ tỷ, Niên Niên thật sự nói chờ ta thi đậu công danh đại phú đại quý mới đến thăm ta sao? Haiz ~ như vậy thì phải đợi lâu lắm.”
Ta không biết Tiểu Linh Đang nói với nó cái gì, nó bỗng vui vẻ reo lên: “Thật sao? Tỷ ấy sẽ viết thư cho ta?”
Tứ chi xương cốt đau đến tê dại, ta khẽ cười, nàng đúng là chu đáo, để lại thư cho Phú Quý, để lại của hồi môn cho Tiểu Linh Đang.
Chỉ có mình ta, là sự đau khổ.
Ra khỏi tửu lầu bị ánh nắng chiếu suýt té xỉu, may mà phía sau có người đỡ lấy, ta quay đầu lại, chính là tiểu nam hài kia.
Tiểu Linh Đang nhìn thấy ra thì biến sắc, vội kéo nó rời đi.
Giọng nói của nó dần nhỏ lại: “Tiểu Linh Đang tỷ tỷ, ta chỉ thuận tay thôi, đột nhiên nhớ tới Niên Niên, tỷ ấy cũng hay choáng váng đầu óc như thế…”
Trong lòng khí huyết cuồn cuộn, ta đỡ tường đi đến góc phun ra một ngụm máu, sau đó dựa vào tường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn mặt trời, mơ hồ giống như nghe thấy A Ly đang hỏi ta:
“Huynh có đau không, Thiên Từ.”
Ta đau, ta đau quá, A Ly.
Ta vào sân viện của A Ly ở.
Nửa đêm, ta lại phát độc, đau đớn đến sáng, máu tươi nhuốm đỏ xiêm y.
Đến lúc mặt trời ló rạng, ta dường như đã chết một lần, bò dậy cầm miếng bánh hạt dẻ cho vào miệng, nhưng không hề cảm nhận được hương vị thơm thơm ngọt ngọt trong kí ức.
Lần đầu tiên phát độc, ta liền mất đi vị giác.
A Ly thích ăn bánh hạt dẻ và xôi gà như vậy, thì ra sau này nàng cũng không được nếm hương vị đó nữa.
Tuế Tuế chui từ góc bàn ra, mang theo một cục giấy nhăn dúm, ta ôm nó lên tiện tay mở cục giấy kia ra, trên đó viết sáu chữ nhỏ nhắn tinh tế:
Thẩm Thiên Từ, kẻ lừa đảo.
Ngực lại bắt đầu đau, ta vuốt lên nét mực đã khô kia, muốn cười, lại muốn khóc.
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, mùa hè vừa tới, Tuế Tuế cũng bắt đầu bị bệnh, không chịu ăn, cũng không chịu uống.
Ta trơ mắt nhìn nó yếu đi từng ngày, cuối cùng chết trong lòng ta.
Trong trí nhớ, hình như A Ly có lập một bia mộ nhỏ cho Niên Niên, sau khi tìm được ta liền đào một cái hố bên cạnh chôn Tuế Tuế xuống.
Trên đường trở về, ta đột nhiên nhớ tới lời A Ly từng nói:
“Niên Niên là A Ly, Tuế Tuế là Thiên Từ.”
“Niên Niên chết rồi, Tuế Tuế có đau khổ không?”
Ta ho ra một ngụm máu, nội tạng đau đớn.
Niên Niên chết rồi, Tuế Tuế cũng sẽ chết.
Tối hôm đó, sau khi trải qua cơn đau đớn đến tận xương tủy, ta mơ hồ cảm giác như thời gian quay trở lại năm ta sinh nhật mười một tuổi.
A Ly cẩn thận nấu một bát mì trường thọ mang đến, nàng nói:
“Cha muội nói, sinh nhật phải ăn mì trường thọ, ăn là có thể sống lâu trăm tuổi, Thiên Từ cũng phải sống lâu trăm tuổi.”
Đó là lần đầu tiên sau khi mẹ ta chết có người nói với ta, Thiên Từ cũng phải sống lâu trăm tuổi.
Còn bọn họ, chỉ muốn ta chết.
Vì có thể sống lâu trăm tuổi, ta chỉ có thể làm bọn họ chết.
“Sau này mỗi lần Thiên Từ sinh nhật, ta đều sẽ ở cạnh huynh, mãi mãi ở bên cạnh Thiên Từ.”
Kẻ lừa đảo.
Cuối tháng chín, ta gặp lại tỳ nữ Tiểu Linh Đang bên cạnh A Ly trước đây ở Túy Hương Lâu, bên cạnh nàng còn có một tiểu nam hài.
Cách một cái bình phong, ta nghe thấy tiểu nam hài kia thở dài:
“Tiểu Linh Đang tỷ tỷ, Niên Niên thật sự nói chờ ta thi đậu công danh đại phú đại quý mới đến thăm ta sao? Haiz ~ như vậy thì phải đợi lâu lắm.”
Ta không biết Tiểu Linh Đang nói với nó cái gì, nó bỗng vui vẻ reo lên: “Thật sao? Tỷ ấy sẽ viết thư cho ta?”
Tứ chi xương cốt đau đến tê dại, ta khẽ cười, nàng đúng là chu đáo, để lại thư cho Phú Quý, để lại của hồi môn cho Tiểu Linh Đang.
Chỉ có mình ta, là sự đau khổ.
Ra khỏi tửu lầu bị ánh nắng chiếu suýt té xỉu, may mà phía sau có người đỡ lấy, ta quay đầu lại, chính là tiểu nam hài kia.
Tiểu Linh Đang nhìn thấy ra thì biến sắc, vội kéo nó rời đi.
Giọng nói của nó dần nhỏ lại: “Tiểu Linh Đang tỷ tỷ, ta chỉ thuận tay thôi, đột nhiên nhớ tới Niên Niên, tỷ ấy cũng hay choáng váng đầu óc như thế…”
Trong lòng khí huyết cuồn cuộn, ta đỡ tường đi đến góc phun ra một ngụm máu, sau đó dựa vào tường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn mặt trời, mơ hồ giống như nghe thấy A Ly đang hỏi ta:
“Huynh có đau không, Thiên Từ.”
Ta đau, ta đau quá, A Ly.