Chương 12 - Ngoại truyện phần 1 - THÁNG ĐỔI NĂM DỜI

1

Mùa xuân năm thứ hai sau khi A Ly đi, ta trúng loại độc giống nàng.

Lúc ấy ta mới biết, phát độc sẽ đau như vậy, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị nghiền nát, hộc máu không ngừng.

Nàng là một tiểu cô nương bị đứt tay thôi cũng khóc, nhìn thấy máu là sợ, rốt cuộc đã chịu đựng những ngày ấy thế nào?

Ta không biết, bởi vì khi đó tất cả lực chú ý của ta đều đặt trên người đích nữ Thừa tướng Tô Nguyệt Nguyệt.

Nàng ấy hoàn toàn không giống A Ly, Tô Nguyệt Nguyệt dịu dàng yếu ớt, khuynh quốc khuynh thành, ở trên người nàng, ta nhìn thấy được bóng dáng mẹ mình.

Năm mẹ ta chết, ta chín tuổi.

Bà bị đại phu nhân vu hãm thông dâm với người khác, bị tra tấn đến chết.

Ta còn nhỏ không làm được gì, có dập đầu chảy máu trước mặt cha ta cũng không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà bị người của đại phu nhân bắt đi.

Lần cuối cùng nhìn thấy bà là khi hai mắt bà bị móc, đầu lưỡi bị cắt, mười ngón tay bị chặt đứt, như vừa vớt từ vũng máu ra, yên tĩnh nằm đó.

Khi đó, ta cực kì bình tĩnh, ta biết, người mẹ dịu dàng dạy dỗ ta đọc sách viết chữ sẽ không quay trở lại nữa.

Từ đó về sau, ta ở trong phủ chịu đựng vô số trào phúng nhục mạ. Ta hiểu được một chuyện, có có trở nên mạnh mẽ mới có thể đạp bọn họ xuống chân, mới có thể báo thù cho mẹ của ta.

Ngày A Ly xuất hiện chính là ngày ta không khống chế được đánh tên huynh trưởng nhục mạ mẹ của ta, sau đó bị đánh rồi bị phạt quỳ.

Từ ngày mẹ rời đi, trong mắt ta không còn chút màu sắc, đến khi A Ly mặc quần áo như hoa hồ điệp chui qua lỗ chó đứng trước mặt ta, thế giới của ta mới có lại màu sắc thêm lần nữa..

Nàng mở to to đôi mắt trắng đen rõ ràng, ngồi xổm trước mặt ta ăn điểm tâm, thật đúng là hư.

Vì thế ta cướp lấy điểm tâm của nàng.

Sau đó nàng rất hay tìm tới ta, ta không muốn nhìn thấy nàng, sự thiện lương ngây thơ không chịu nổi tổn thương ấy khiến ta không chịu được.

Một ngày tháng tám, nàng mang bánh hạt dẻ xôi gà chui qua lỗ chó, thấy ta cả người bị thương nằm trên mặt đất, đó là ta vừa bị huynh trưởng dẫn người tới đánh.

Ta càng phản kháng hắn càng hưng phấn.

A Ly vội vàng chạy tới chỗ ta, vừa khóc vừa hỏi ta có đau không, sau đó dùng cái miệng nhỏ thổi thổi vết thương cho ta.

Hơi thở ấm ấp phun lên miệng vết thương của ta, giống như thông qua vết thương đó thổi đến trái tim của ta, vừa đau vừa ngứa, cảm giác đó không thể nói rõ ràng được.

Thổi xong, nàng đưa mặt lại gần ta, lẩm bẩm nói:

“Tới lượt huynh.”

Ta nhìn cái trán nàng bị cục sưng to, do dự hồi lâu vẫn nhẹ nhàng thổi một cái.

Ngày hôm sau, nàng mang cho ta rất nhiều chai lọ thuốc.

Ta nhìn nàng một tay cầm bánh hạt dẻ, một tay cầm bình thuốc nghiêm túc nghiên cứu, buột miệng thốt ra: “Ta là con vợ lẽ ở Hầu phủ.”

Nàng chớp chớp mắt, sau đó hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Có phải huynh cảm thấy cha ta chỉ giữ chức quan cỏn con, kém cha huynh nên ta không xứng chơi với huynh không?”

Chức quan cỏn con?

Ta tự giễu bật cười, nhìn nàng: “Không phải, muội đừng khóc.”

Là ta không xứng với muội

Lớn dần, A Ly vắt đầu bò thang trèo tường, thích nhất là ngồi ở đầu tường nhìn ta tập võ.

Thời gian lâu rồi, ta cũng tập thành thành thói quen mỗi khi tập võ có một tiểu cô nương ngồi trên đầu tường ngắm nhìn mình.

A Ly, thích trèo tường đào hang, thích bánh hạt dẻ và xôi gà…

Cũng thích ta.

Sau này gặp được Tô Nguyệt Nguyệt, ta giống như ma nhập bị nàng ấy thu hút, không muốn thấy nàng ấy gặp bất kì nguy hiểm gì, chỉ muốn bảo vệ nàng ấy thật tốt.

Sau đó, ta đúng là đã bảo vệ tốt nàng ấy, nhưng cũng mãi mãi mất đi A Ly.

Mất đi cô nương đêm Thượng Tị đeo mặt nạ sói hoang “Ngao…ooo” với ta.