Chương 3 - Thái Tử Yêu Cô Gái Đã Từng Cứu Hắn

【 Khi nào thì hạ bước cờ thứ hai? 】

Đồng minh này của ta thông minh hơn người bên ngoài kia nhiều.

Ta hạ bút: 【 Không vội. 】

【 Chúng ta xem trò hay cái đã. 】

18

Trước khi Sở Hành gi ết ta, thật ra đã nói rất nhiều.

Nhưng mà lúc đó ta đau quá, chẳng nhớ được bao nhiêu.

Chỉ ấn tượng đúng một câu duy nhất:

“Nếu không có ngươi, không có Tạ thị, ta và Xúc Xúc có thể bên nhau suốt đời!”

Kiếp này vừa không có ta, vừa không có Tạ thị.

Để ta nhìn xem, hắn với Liễu Xúc ở bên nhau suốt đời như thế nào.

Trong sương phòng, hương trà lượn lờ.

“Bệnh dịch ở phương Nam bộc phát, Thái Tử điện hạ xin đi cứu tế là chuyện tốt, nhưng…….”

“Nhưng mà đi cứu tế lại đưa nữ quyến theo, có thích hợp không?”

“Có gì mà không thích hợp? Cô gái câm đó…… Thái Tử Phi tuy còn chưa qua cửa, nhưng có bách điểu triều phượng, trời sẽ phù hộ cho nàng!”

“Nghe nói nàng còn biết y thuật, biết đâu còn tạo phúc cho bá tánh nữa đấy!”

Trong quán trà không bao giờ thiếu những kẻ chuyên gia bàn tán.

“Đây là trò hay mà ngươi nói à?”

Thái Tử điện hạ xuôi nam cứu tế, còn đem theo một cô gái câm.

Nhất thời, trong thành bàn luận sôi nổi.

Ta nhướng mày uống trà, nghe vậy cũng không dừng lại.

“Thục Nhân dịu dàng như trà, may là có kẻ có mắt như mù” Sở Ngu đột nhiên cười nói.

Ta ngước mắt lên.

Ngoại hình người này quả thực không tồi, đặc biệt là lúc cười rộ lên, nốt ruồi dưới mắt kia vô cùng quyến rũ.

Mấy tháng qua, chúng ta thường xuyên uống trà cùng nhau, nói chuyện biết tiết biết lùi, ở chung với nhau khá hòa hợp.

Nhưng mà……

Tầm mắt ta đi xuống phía dưới, đúng là gầy quá.

Thấy ta nhìn hắn, Sở Ngu liếc nhìn ly trà trong tay ta, cúi người giúp ta châm trà.

Một hoàng tử chuyên làm kinh doanh, trên người lại thoang thoảng mùi mực.

“Sao hôm nay im lặng thế?” Lúc châm trà, hắn liếc mắt nhìn ta một cái.

Không phải là ta im lặng.

Ta đang suy nghĩ tới câu nói của Sở Hành: “Sở Ngu hắn chính là đồ vô dụng”

“Này” Ta bắt lấy cổ tay hắn: “Ngươi……. có thể sinh con được sao?”

Mí mắt Sở Ngu run lên.

Từ từ đặt ấm trà trong tay xuống.

Lúc ngước mắt lên lại, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng nốt ruồi ở đuôi mắt lại đỏ rực.

Hắn nâng cằm ta lên:

“Thử không?”

19

Ta thực sự muốn thử.

Nếu Sở Ngu không thể sinh con, bàn cờ ta bày ra không phải vô ích sao?

Nhưng dù có phản đạo thế nào, cũng không thể thử cái việc này trong quán trà được.

Một tháng sau, trò hay ta bảo Sở Ngu xem cuối cùng cũng lên sân khấu.

Thái Tử xuôi nam chống dịch, đưa theo một cô gái câm hắn yêu đến mức không thể buông tay.

Nhưng không ngờ cô gái câm đó lại nhiễm bệnh dịch, mãi không thấy chuyển biến tốt đẹp, Thái Tử lo lắng, gấp gáp sai người đưa nàng ta về kinh.
Cô gái câm về kinh thì thôi, ai ngờ, Thái Tử cũng về.

Thái Tử bị cô gái câm đó bỏ thuốc mê, đưa về.

“Điện hạ đã xuất hiện triệu chứng rồi, ta thì sắp mất mạng, sao có thể để điện hạ ở lại đó chịu ch ết được?”

Kiếp trước, hai mắt Liễu Xúc đẫm nước mắt viết tình yêu của mình lên giấy.

Một bé gái mồ côi chưa đi học bao giờ nhưng lại biết viết chữ.

Nhưng mà chẳng ai dám nói gì.

Binh tướng thủ ở đó không dám ngã, Thái Tử điện hạ chủ động xin đến vùng dịch bệnh, không chỉ không biết nặng nhẹ đưa cô gái câm đã bị nhiễm bệnh dịch về cung, mà bản thân cũng bỏ chạy theo.

Huống chi Thái Tử không hề bị nhiễm dịch bệnh, chỉ là cảm lạnh bình thường.

Kiếp trước, chuyện này bị phụ thân ta áp xuống.

Quan viên cùng đến vùng dịch tình cờ lại là môn sinh của phụ thân ta, Sở Hành còn chưa vào thành, phụ thân ta đã biết tin.

Sau đó suốt đêm ngăn người lại, đưa trở về phương Nam mới không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng kiếp này, phụ thân không còn muốn giúp hắn nữa.

Chân trước Liễu Xúc vừa đưa Sở Hành về kinh, chân sau kinh thành liền nổ tung.

Các loại câu từ mắng chửi Thái Tử điện hạ tràn ngập khắp toàn dân.

Bệ hạ nổi trận lôi đình, mắng Thái Tử làm ra hành vi không phù hợp, đức không xứng với vị.

Thật ra cái thứ gọi là dư luận, bỏ chút bạc là êm xuôi rồi.

Chỉ là không thể dùng quan bạc.
(*Bạc có dấu ấn của quan)

Bấy giờ Thái Tử điện hạ mới phát hiện, chỉ trong vòng nửa năm, tài sản riêng của hắn đã không còn miếng nào.

Tư khố trống rỗng.

Cơ mà hắn lại không thể muối mặt đi mượn bạc.

Chỉ có thể để dư luận tiếp tục lên men.

【 Chuẩn bị hạ bước cờ thứ hai. 】

Ta chuyển thư cho Sở Ngu.

20

Ta muốn vạch trần chuyện Liễu Xúc giả câm.

Sở Hành vẫn luôn kiên quyết cho rằng tình yêu của Liễu Xúc dành cho hắn là tình yêu thuần khiết không tỳ vết.

Kiếp trước khi Liễu Xúc đưa hắn về kinh, hắn chỉ đơn giản thở dài một cái:

“Xúc Xúc chỉ quan tâm ta quá mà thôi.”

Kiếp này không có người giải quyết hậu quả cho hắn, không biết hắn còn nói ra được câu này hay không?

Sở Ngu đã gài một ít nha hoàn ma ma ở Đông Cung, dùng ít thủ đoạn khiến cho người không nói được cũng phải nói chuyện.

Cũng không có gì là khó.

Ta tính lấy chuyện dịch bệnh ra dọa nàng ta.

Ai biết còn chưa suy nghĩ nên làm thế nào thì có người đã tự mình lao vào họng súng.

Nghe nói là vào một buổi chiều tối.

Gần đây Thái Tử điện hạ bị dân chúng mắng, bị đủ loại quan trong triều mắng, bị bệ hạ mắng, trong lòng phiền muộn, khó chịu không thôi.

Đã 5 ngày chưa đi âu yếm Xúc Xúc.

Đông Cung rộng lớn, xây hồ nhân tạo với cầu là bình thường.

Đêm đó, Liễu Xúc người cũng như tên, yếu ớt ngồi trên lan can cầu, vừa khóc vừa ra hiệu với Thái Tử:

“Là Xúc Xúc không hiểu chuyện, liên lụy đến điện hạ, Xúc Xúc sẵn sàng chuộc tội”

“Điện hạ, kiếp sau Xúc Xúc sẽ báo đáp lại tình yêu của điện hạ”

Sau đó “Bùm” ——

Nhảy xuống hồ.

Thái Tử điện hạ yêu sâu đậm cô gái câm đến vậy, đương nhiên là nhảy theo.

Nhưng không biết là do chọn thời điểm muộn quá hay là do Thái Tử điện hạ mắt bị mù.

Mà vùng vẫy trong nước nửa ngày cũng không vớt được người.

Đã diễn thì phải diễn cho thật, điều này Liễu Xúc lại không biết.

Giãy giụa mãi không đợi được ai tới cứu.

Cuối cùng bản năng muốn sống trỗi dậy, nàng ta hét lớn:

“Cứu mạng! Cứu mạng! Điện hạ, Xúc Xúc ở đây!”

Nghe bảo biểu cảm lúc đó của Thái Tử điện hạ còn xuất sắc hơn lần trước nữa.

Tiếc là cả ba lần “biểu cảm xuất sắc” của Thái Tử, ta đều chưa được nhìn thấy.

Sau đó, trong Đông Cung không phải là tiếng chửi mắng thì là tiếng khóc thảm thiết.

Vài ngày sau hắn lại chạy tới Điện Cần Chính.

Thái Tử điện hạ quỳ xuống nói: “Phụ Hoàng, thỉnh ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra”

“Nhi thần muốn từ hôn!”

21

Mẹ ta từ nhỏ đã dạy ta, thân là con gái, đặc biệt là con gái của thế gia.

Tình yêu đối với chúng ta mà nói rất đáng sợ.

Yêu ai chỉ có thể yêu 7 phần.

Sở Hành thân là Thái Tử, không ai dạy hắn điều này sao?

Chắc vậy.

Hoặc là hắn bị chiều hư từ nhỏ rồi.

Hoàng Hậu tuy đã mất nhưng xinh đẹp động lòng người, được bệ hạ độc sủng.

Bệ hạ chỉ có mỗi một trưởng tử đang triền miên trên giường bệnh và vài vị công chúa nũng nịu.

Mãi đến khi Sở Hành mười bốn tuổi mới có thêm được một hoàng tử.

Đương nhiên Sở Hành vừa sinh ra đã chiếm lấy toàn bộ hoàng gia.

Vì thế mà hắn nghĩ tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện đều phải vây quanh hắn.

Hắn muốn cưới ai thì nhất định phải cưới được.

Hắn không muốn cưới ai thì nhất định sẽ không cưới.

Bệ hạ bị hắn chọc cho suýt ngất, trực tiếp lấy Thượng Phương Bảo Kiếm ra.

Dư luận lại xôn xao, muốn cưới người khác là hắn, hôn sự sắp đến rồi, không muốn cưới vẫn là hắn.

Bá tánh nhìn hắn như thế nào? Nhìn hoàng lệnh của bệ hạ như thế nào?

Đương nhiên, chém là không thể chém rồi, chỉ đạp mấy cái bắt hắn cút mà thôi.

Sở Hành “cút” một cái liền “cút” thẳng tới viện ta.

Lúc đó, ta với Sở Ngu vừa mới “thử” xong, không muốn động đậy.

Nhưng mà trong viện đã đuổi hết người đi rồi, Thái Tử lại đập cửa ầm ĩ bên ngoài.

Lúc cửa mở, rốt cuộc ta cũng được nhìn thấy biểu cảm xuất sắc của Thái Tử điện hạ.

22

Nói đến Sở Ngu, hắn cũng có tính tình sắc bén chỉ có ở một hoàng tử.

Thấy ta muốn đứng dậy liền cắn vào cổ ta hai cái.

Hiển nhiên Sở Hành đã nhìn thấy vết cắn.

Trong mắt hắn vừa khiếp sợ, vừa kinh ngạc, còn có đôi chút khó hiểu, cả nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của chính mình:

“Thục Nhân, ngươi…… Các ngươi……”

Ta níu cổ áo, nghiêng đầu nhìn hắn.

Chán theo khuôn phép rồi nên phản đạo đấy, làm sao nào?

Sở Hành đột nhiên nổi giận:

“Ngươi còn chưa xuất các, có biết xấu hổ hay không?”
(*Thường mọi người hay nghe “khuê các”, “chưa xuất các” là chưa lấy chồng)

“Hoàng đệ nói vậy là không đúng rồi” Ta đang định mở miệng, bên trong đã vang lên âm thanh như châu ngọc: “Đệ với cô gái câm kia còn chưa mai mối đã làm ra đủ chuyện tằng tịu”

“Chúng ta thì làm sao?”

Sở Hành không ngờ trong phòng ta còn có người khác, sắc mặt hết đỏ lại trắng.

“Nhưng ta không giống hoàng đệ, hôm nay từ hôn với người này, mai lại từ hôn với người khác”

“Ta đã thích là một lòng đến già”

Trên mặt Sở Hành chỉ còn lại màu trắng.

“Còn nữa, Thục Nhân không phải để ngươi kêu”

“Phải gọi nàng là Hoàng tẩu”

Môi Sở Hành run run, không thốt nên lời.

Ta còn tưởng hắn định gọi Hoàng tẩu thật.

Nhạt nhẽo.

Ta xoay tay, muốn đóng cửa phòng lại.

“Thục Nhân.” Sở Hành đưa tay chặn cửa lại “Thục Nhân, Liễu Xúc lừa ta!”

“Thục Nhân à, là do nàng ta chen vào giữa nên chúng ta mới thành ra như bây giờ”

“Thục Nhân, nàng nghe ta nói, mấy ngày trước ta mơ, mơ thấy người thành thân với nàng rõ ràng là ta…….”

“Phu Nhân.” Sở Ngu trực tiếp sửa lại xưng hô “Chăn lạnh rồi, sức khỏe ta yếu.”

“Thái Tử điện hạ, hay là ngài vào nói chuyện với Đại điện hạ nhé?”

Sở Hành câm miệng.

Ta đóng cửa lại.

23

Chẳng biết Sở Hành chịu kích thích bao nhiêu mà sau khi trở về liền sinh bệnh.

Hết chuyện ở Điện Cần Chính, cũng chẳng còn chuyện ở Đông Cung để mà hóng hớt.

Trong phủ bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn của ta và Sở Ngu, không có thời gian rảnh.

Hôm đó ta đang bàn chuyện hồi môn thì có một vị khách không mời mà đến.

Liễu Xúc vừa thấy ta liền quỳ xuống, khóc nức nở.

“Tạ cô nương, ngài đến Đông Cung gặp điện hạ một chút được không?!”

Ta nghiêng người né cái tay đang định túm lấy tà váy của ta.

“Tạ cô nương, điện hạ bị bệnh nặng, gọi thế nào cũng không tỉnh, trong miệng cứ gọi tên ngài”

“Ngài đến gặp hắn đi, biết đâu hắn sẽ tỉnh lại!”

Hai kiếp rồi mới được nghe Liễu Xúc nói chuyện lần thứ hai, quả là không dễ dàng.

Ta nhìn xuống nàng ta, thực sự không muốn phản ứng lại.

“Tạ cô nương, ngài nể tình thanh mai trúc mã với điện hạ, đến Đông Cung một chuyến được không?”

Liễu Xúc lại bắt đầu dập đầu:

“Dân nữ chỉ có một hy vọng xa vời này thôi!”

“Chỉ cần Tạ cô nương gật đầu, dân nữ nguyện ý làm thiếp”

“Tạ cô nương, dân nữ cầu xin ngài!”

Ta vừa mới nhíu mày, bên cạnh đã vang lên tiếng quát:

“Quản gia đâu? Chó mèo gì cũng được vào trong phủ à?”

Sau khi Hồng Nhạn mắng được Thái Tử là “chó” thì càng ngày càng lớn mật.

“Quản gia! Đuổi khách!”

Liễu Xúc bị đuổi ra khỏi phủ, không được phép bước chân vào lần nữa.

Chuyện cũng không có gì quan trọng, nhưng càng nghĩ tới lời nói của nàng ta, ta càng thấy có gì đó không ổn.

Sở Hành bị bệnh, sao lại gọi tên ta?

Hắn không yêu ta đến mức như thế.

Với cả, hôm trước hắn còn nói hắn mơ thấy ta thành thân với hắn.

Chẳng lẽ hắn…….

Việc ta sống lại đã rất kỳ lạ rồi, không gì là không thể.

Nhưng lỡ mà hắn nhớ ra kiếp trước thật, nước cờ thứ ba của ta phải hạ ở đâu đây?

24

Trước đây ta từng nói với Sở Ngu, hắn liên minh với ta, chỉ cần ba nước cờ, ta có thể giúp hắn lấy lại những thứ vốn thuộc về hắn.

Kiếp trước ta ch ết thảm như vậy, kiếp này ta tuyệt đối sẽ không để cho Sở Hành yên ổn làm Thái Tử.

Thậm chí là đăng cơ.

Ta sai người nhìn chằm chằm Đông Cung.

Sở Hành đã tỉnh lại, nhìn qua thì không thấy gì khác thường.

Trong Đông Cung cũng không xảy ra chuyện gì quan trọng.

Điện Cần Chính cũng không.

Sở Hành không tiếp tục đi đòi từ hôn nữa, nhưng lại hoãn hôn sự của hắn và Liễu Xúc.

Điều này càng làm ta bất an hơn.

Với tính cách của Sở Hành, không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Hắn hoãn hôn sự, có thể hay không là vì…….

Hắn cũng biết, ngày tháng của hắn sắp hết.

Nước cờ thứ ba của ta hạ vào một đêm của tháng sau.

Đêm đó là đêm mà bệ hạ lặng yên không một tiếng động, băng thệ.