Chương 2 - Thái Tử Yêu Cô Gái Đã Từng Cứu Hắn
“Bệ hạ, thỉnh ngài phế bỏ hôn thư của thần nữ và Thái Tử điện hạ……”
“Tứ hôn cho hai người họ!”
Ta cung kính quỳ trên mặt đất.
Cả sảnh chìm vào im lặng, đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
10
Trời còn chưa tối, chuyện đã truyền khắp kinh thành.
Hôn sự giữa Đông Cung và Tạ thị e là thất bại.
Chuyện Thái Tử điện hạ cầu hôn ân nhân cứu mạng vốn đã ầm ĩ.
Nay người con gái điển hình của thế gia, trưởng nữ Tạ thị lại làm trò ngay trong sinh nhật của mình, trước mặt bao nhiêu quan lại, xin bệ hạ từ hôn.
Nghe nói, biểu cảm của Thái Tử điện hạ lúc đó vô cùng đặc sắc.
Bệ hạ mắng Thái Tử “Nghịch tử” ngay sảnh chính, ném thẳng ly trà vào người Thái tử.
“Làm bậy làm bạ!”
Ta quỳ trên mặt đất, cũng bị dính một ly trà.
“Ai cho ngươi cái gan làm bậy như thế hả?!”
Râu cha ta sắp chỉa lên trời luôn rồi: “Từ hôn? Chuyện hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, một nữ tử như ngươi được phép nhúng tay vào à?”
“Còn dám chạy tới trước mặt bệ hạ!”
Lưng ta thẳng tắp, mắt cũng không chớp lấy một cái.
“Tiên hoàng ban hôn, ngươi nói lui là có thể lui sao?”
“Bây giờ ngươi ngoan ngoãn tiến cung thỉnh tội cho ta, nói với bệ hạ là suy nghĩ nhất thời, không biết lựa lời……..”
“Không đi.” Ta kiên quyết.
“Không đi? Không đi thì ngươi muốn như thế nào đây?”
“Từ hôn.”
“Từ hôn, từ hôn, từ hôn, trong cái kinh thành này ai còn muốn cưới ngươi nữa?!”
Ta mím môi: “Chưa chắc.”
“Ngươi……” Cha ta chỉ vào ta, “Ta coi như ngươi trúng tà!”
Sau đó phất tay áo rời đi.
11
Ta đúng là trúng tà.
Nếu không phải đã từng trải qua kiếp trước, không bao giờ ta nghĩ ta sẽ làm được những việc này.
Từ nhỏ ta được dạy phải cư xử theo khuôn phép, đừng nói là xin từ hôn, đến xuất hiện trước mặt bao nhiêu khách nam như vậy cũng không bao giờ có.
Nhưng theo khuôn phép sẽ không có được kết quả tốt.
Tạ thị tồn tại trăm năm qua, biết tiến biết lùi.
Khi triều đình cần, anh dũng tiến lên.
Khi triều đình an ổn, dù có đang trên đỉnh vinh quang cũng giã từ sự nghiệp.
Tuyệt đối trung thành, được bao đời quân chủ tín nhiệm.
Phụ thân ta, huynh đệ ta, các thúc bá của ta luôn luôn tuân thủ tuyệt đối lời răn của tổ tiên.
Cho nên kiếp trước, Sở Hành chỉ mới tỏ vẻ một chút, bọn họ đã không chút do dự giao lại binh quyền, từ quan ngay lập tức.
Nhưng không ngờ lại bị Sở Hành đánh cho không kịp trở tay.
Sự thật chứng minh, trung thành với đồ ngu thì gọi là ngu trung.
“Cô nương, Thái Tử điện hạ nói gì vậy?” Hồng Nhạn không biết chữ.
Vừa bóp đầu gối cho ta, vừa thò người qua, háo hức nhìn lá thư trên tay ta.
Trước đây Sở Hành thường xuyên viết thư tới lui với ta, nói đủ mọi chuyện trên đời.
Nhưng lần này chỉ có bốn chữ to đùng:
“Một vừa hai phải.”
Ta giật giật khóe môi, ném thư trên tay vào nến.
“Cô nương!” Hồng Nhạn lo lắng “Cô nương, nếu điện hạ đã xin lỗi rồi thì chúng ta nhượng bộ……”
Ta ngắt lời nàng: “Ngoài thư ra còn gì nữa không?”
Hồng Nhạn sửng sốt: “Có.”
Nàng lấy từ bàn trang điểm ra một miếng bạch ngọc, hai mắt đột nhiên sáng ngời:
“Hôm nay là sinh nhật cô nương, có phải là Thái Tử điện hạ tặng…….”
Hai mắt ta cũng sáng ngời, đứng dậy cầm lấy áo choàng..
“Cô nương, mấy ngày nay ngài bị sao vậy? Trễ vậy rồi còn muốn ra ngoài? Đợi em…….”
“Hồng Nhạn, em ở lại đây đi.”
Sau đó đóng cửa phòng, xoay người bước đi.
Ta của mấy ngày nay đương nhiên đã không còn là ta của trước đây.
Tạ Thục Nhân theo khuôn phép cũ trước đây đã ch ết lâu rồi.
Chỉ còn Tạ Thục Nhân phản đạo mà thôi.
12
Người đàn ông trước mặt mảnh khảnh, tái nhợt.
Đuôi mắt điểm một nốt ruồi son đầy mê hoặc.
Rất khác với bộ dáng trong trí nhớ của ta.
Trong lúc ta đánh giá hắn, hắn cũng đánh giá ta.
Đôi mắt đen hờ hững, trông có vẻ như không hề để ý.
“Tạ cô nương quả là danh bất hư truyền.”
“Xinh đẹp, đoan trang.”
Âm thanh tựa tiếng ngọc.
Ta cười với hắn: “Đại điện hạ cũng danh bất hư truyền.”
“Chí như tùng bách.”
Khóe môi hắn khẽ nhếch, cũng nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Lời nói khách sáo, hai bên đều hiểu ý nhau.
“Trái cây Tạ cô nương hôm trước sai người đưa đến” Hắn đẩy hộp trái cây đến trước mặt ta, “Đã chín rồi”
Ta cũng đưa bạch ngọc trong tay ra: “Ngọc của Đại điện hạ, ta đã nhận được rồi.”
Ta lấy lại hộp trái cây.
Hắn cũng vươn tay lấy lại viên ngọc.
Ta lập tức khép lòng bàn tay lại.
Tay hắn dừng lại giữa không trung, ta mỉm cười nhìn hắn.
13
Hắn tên Sở Ngu.
Đại hoàng tử của bệ hạ, ca ca ruột của Sở Hành.
Cha ta nói không sai, hôn ước giữa ta và Sở Hành là do tiên hoàng ban, không phải nói lui là có thể lui được.
Nhưng hôn sự này, ta không thể không lui.
Ngày đầu tiên sau khi trọng sinh, ta trằn trọc mãi mới moi được người này từ trong trí nhớ.
Có thân phận, có địa vị, quan trọng nhất là……
Ch ết sớm.
Nói đúng hơn là, hắn mới là con trai trưởng của bệ hạ, vị trí Thái tử nên là của hắn.
Hôn ước của ta cũng nên là với hắn.
Nhưng mà mẹ đẻ hắn yếu đuối, sau khi sinh hạ hắn thì qua đời.
Hắn cũng nhiều bệnh, chưa được một tuổi quốc sư đã phán hắn không thể sống quá mười tám tuổi.
Bởi vậy, vị trí Thái Tử chú định là không có duyên với hắn.
Kiếp trước tuy hắn sống qua được mười tám tuổi, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng được thêm có 6 năm.
Nhưng hắn có dã tâm.
Hắn không cưới vợ, cũng không có con cái.
Lúc mất, tài sản trong phủ gấp đôi cả số tiền trong quốc khố.
Ta không dám tưởng tượng nếu hắn sống lâu thêm mấy năm nữa, hoặc là thân thể hắn khỏe mạnh tình cảnh trong triều sẽ như thế nào.
“Tạ cô nương có ý gì?” Đôi mắt đen láy của Sở Ngu nhìn ta.
“Tạ Thục Nhân ghét nhất là kẻ ngốc.” Ta nhướng mày nhìn hắn, “Trước khi chúng ta kết minh, ta phải xem khả năng của ngài đã.”
Sở Ngu cười.
Lần này là nụ cười thật, vẻ mặt tái nhợt của hắn cũng tươi sáng hơn một chút.
Hắn từ từ nâng ly lên, hớp một ngụm trà.
14
Lén lút thông đồng đối với Tạ Thục Nhân kiếp trước mà nói, là đại nghịch bất đạo.
Nhưng ta cần một đồng minh.
Hơn nữa còn phải là một đồng minh khôn ngoan.
15
Trong kinh vô cùng bình tĩnh.
Lời đồn đãi mấy ngày nay cũng tự sụp đổ.
Hôn sự giữa Đông Cung và Tạ thị sao có thể thất bại được?
Trưởng nữ của Tạ thị nhất định phải làm Hoàng Hậu.
Cái vị trong Đông Cung kia mà không cưới thì ai dám lấy?
Sở Hành vui lắm.
Bệ hạ cứ thấy hắn là phiền, thế là hắn dứt khoát đưa Liễu Xúc đi xuân săn.
Không ở trong cung, đương nhiên hắn cũng không phát hiện, trong vòng một tháng, giữa các cửa hàng bắt đầu xuất hiện các giao dịch.
Mà dù hắn có ở kinh thành, có lẽ hắn cũng chẳng để ý.
Đông Cung không bao giờ thiếu bạc.
Dù thiếu cũng có Tạ thị giúp hắn bù vào.
Hắn cũng không phát hiện, nhân sự trong Đông Cung đã yên lặng thay đổi.
Chỉ có vài nha hoàn ma ma mà thôi, không đáng để để ý.
“Chỉ vậy?”
Trao đổi thư từ giữa ta với Sở Hành biến thành ta với Sở Ngu.
Nhưng mà đại hoàng tử ốm yếu, không bao giờ nói nhiều.
Bức thư này hắn cũng không trả lời.
Không tới hai ngày sau, trong kinh đột nhiên xuất hiện một vở kịch.
Quý công tử được một bé gái mồ côi cứu, sau đó tự định chung thân.
Nhưng bé gái mồ côi là xuất thân bình dân, còn quý công tử lại là danh môn vọng tộc, không thể cưới nhau.
Đương nhiên cuối cùng là hai người phá tan mọi gồng cùm thế tục, về bên nhau.
Cuối vở kịch, quý công tử khẳng khái phát biểu:
“Dân thường thì sao? Vì sao dân thường lại không thể làm chủ mẫu trong nhà?”
“Báo ân là việc quân tử phải làm”
“Nếu quân tử còn không làm được, sao có thể đứng đầu cả tộc?”
Cốt truyện của vở kịch quá quen thuộc, thế cho nên nó dần trở nên nổi tiếng, dư luận lập tức lên men.
Vì sao dân thường lại không thể làm Hoàng Hậu?
Thái Tử đến báo ân cũng không làm được, sao có thể làm vua của một nước?
Thái Tử cưới cô gái câm là hành động của quân tử.
Thái Tử nên cưới cô ấy.
Gần như cùng lúc đó, một cảnh tượng kỳ lạ bất ngờ xuất hiện trong khu rừng nơi Thái Tử đi xuân săn.
Hàng trăm con chim bay vòng quanh con ngựa của cô gái câm đó, bao thành vòng tròn, đồng loạt kêu to.
Là bách điểu triều phượng!
Vì thế ngày Thái Tử hồi kinh, người người ùa ra xếp hàng chào đón.
Hắn ôm lấy cô gái câm trong lòng, khí phách phấn chấn.
16
Kế này thật ra rất diệu.
Lấy lý do dân tâm ủng hộ, ép bệ hạ phải nhượng bộ.
Bắn một mũi tên trúng ba con chim.
Vừa chặt đứt được con đường của Sở Hành, vừa chặn đường lui của cha ta, còn làm bệ hạ với Sở Hành sinh ra rạn nứt.
Bách điểu triều phượng cái gì, chỉ là trò xiếc lừa gạt dân tâm mà thôi.
Bệ hạ sẽ không nghi ngờ Sở Ngu xuất ngày ru rú trong nhà, mà sẽ chỉ cho rằng đây là tác phẩm của Sở Hành.
Còn về phần Sở Hành, hắn vui gần ch ết, chắc là đang cảm thấy là trời cao đang giúp đỡ hắn.
“Sao nào?”
“Không tệ.”
“Chỉ vậy thôi?”
Ta cười.
Sai người đưa khối ngọc ra ngoài.
Mộc đào người tặng ném sang, quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người.
Phải đâu báo đáp vậy thôi, để cùng tốt đẹp đời đời kết giao.
Kèm theo một câu:
“Điện hạ, không ngại thừa thắng xông lên.”
“Tạ cô nương, nghĩ kỹ rồi?”
“Tất nhiên.”
Đã kết minh rồi, bước cờ đầu tiên sau khi trọng sinh không có chỗ cho sự do dự.
17
Việc của Sở Hành với Liễu Xúc, Hồng Nhạn mắng suốt ba ngày.
Nhưng mà “không biết xấu hổ” là lời khó nghe nhất mà nàng có thể mắng rồi.
Bấy giờ, lời đồn đại trong kinh vẫn chưa dứt.
Ai cũng chắc chắn rằng hôn sự của trưởng nữ Tạ thị với Đông Cung chắc chắn phải lui.
Giờ chỉ việc đợi xem trò cười của nàng ta!
Hôn sự của ta đúng là phải lui.
Nhưng trò cười của ta, chưa đến lượt bọn họ được xem.
Nghe nói, ngày hôm đó, trong cung náo nhiệt vô cùng.
Sở Hành dẫn đầu đám văn nhân ủng hộ cô gái câm, những người chứng kiến “bách điểu triều phượng”, và vài vị cao tăng đắc đạo.
Một đám người quỳ trước cửa Điện Cần Chính.
Lúc cha ta biết tin, mang theo vài vị thúc bá vội vàng vào cung.
Trăm năm qua, Tạ thị chưa bao giờ nhục nhã đến như thế.
“Bệ hạ, nếu tâm Thái Tử điện hạ đã quyết, xin hãy đáp ứng nguyện vọng của ngài!”
“Thần không oán hận!”
Lại thêm một nhóm nữa quỳ đầy trước cửa điện.
Chỉ vì một người câm mà nháo thành hoàn cảnh khó xử như thế này!
Bệ hạ giận cũng giận rồi, bực cũng bực rồi.
Nhưng chuyện đã đến nước này, sao hắn có thể không đồng ý, cũng không còn cách nào khác.
Nhưng đúng như lời đồn trong thành, một người đã từng đính hôn với Thái Tử mười mấy năm, trưởng nữ của Tạ thị chiếm hơn một nửa thế lực trong triều, hôn sự này mà lui thì còn ai dám lấy nàng ta?
Làm như vậy sẽ hủy hoại cả đời Tạ Thục Nhân, sau này bệ hạ lấy mặt mũi nào mà đối mặt với trung thần?
Mối hòa hợp trăm năm qua giữa Tạ thị và hoàng thất liệu có vì vậy mà phá vỡ hay không?
Trong lúc hai bên đang giằng co, bên ngoài xuất hiện một người ngoài dự kiến của mọi người.
Thật ra ngày ấy ta đã viết riêng cho Sở Ngu một lá thư:
【 Ăn mặc đẹp chút. 】
【 Đừng thấy cha ta nghiêm khắc. 】
【 Mà trông mặt bắt hình dong. 】
Nghe đồn, khi người nọ xuất hiện, mặt mày phong lưu, đẹp như tranh vẽ.
Giống như thiên thần từ trên trời rơi xuống.
Mãi đến khi hắn quỳ xuống, mọi người mới phản ứng lại.
Đây là vị đại hoàng tử ốm yếu suốt ngày ru rú trong nhà, gần như bị mọi người lãng quên.
Mà lời hắn nói ra càng kinh người hơn:
“Phụ hoàng, nhi thần xin được cầu hôn Tạ thị.”
Một câu đã phá được cục diện.
Lúc này bệ hạ mới bất giác nhận ra mình còn một đứa con trai, tuy sức khỏe hơi kém một chút nhưng đã qua mười tám tuổi so với lời của quốc sư.
Cha ta cũng bất ngờ khi thấy vị đại hoàng tử đã trổ mã xuất trần như thế, thuận mắt hơn cái vị Thái Tử như bị trúng cổ kia rất nhiều.
Một quân một thần, ánh mắt chạm nhau liền hiểu ý.
Chỉ có Thái Tử điện hạ, biểu cảm lại vô cùng xuất sắc, kinh ngạc đến mức muốn đứng lên.
Không đợi hắn mở miệng, bệ hạ đã hạ lệnh.
Phế bỏ hôn sự của Tạ Thục Nhân và Thái Tử, tứ hôn cho Đại hoàng tử.
Mặt khác ban hôn cho Thái Tử và Liễu Xúc, chọn ngày thành hôn.
Việc này chấm dứt.
Lúc cầm thánh chỉ trên tay, trái tim ta bất giác vui vẻ.
Bước cờ đầu tiên thuận lợi ngoài dự kiến.
Bởi vậy mới nói chọn được đồng minh tốt là vô cùng quan trọng.
Nhưng mà chân trước vừa nhận thánh chỉ, chân sau Sở Hành đã xuất hiện.
Cuối cùng cũng lấy được giai nhân, hắn không đi âu yếm với Liễu Xúc đi, tìm ta làm gì?
Ta ra lệnh: “Thái Tử với chó đều không được vào.”
Tiếc là chỉ có ta với Hồng Nhạn ở trong nhà mới dám nói ra lời này.
Sở Hành đứng bên ngoài giận dữ hét lớn:
“Tạ Thục Nhân, ngươi điên rồi!”
“Cô tốt bụng nhắc nhở ngươi, Sở Ngu hắn chính là đồ vô dụng!”
“Người còn biết tốt xấu thì tốt nhất là lui cái hôn sự này đi!”
“Nếu không sau này người đừng có khóc!”
Tâm trạng ta vui vẻ, cũng lười nhấc lông mày lên với hắn.
Mở lá thư trong tay ra.
【 Khi nào thì hạ bước cờ thứ hai? 】
Đồng minh này của ta thông minh hơn người bên ngoài kia nhiều.
Ta hạ bút: 【 Không vội. 】
【 Chúng ta xem trò hay cái đã. 】
“Tứ hôn cho hai người họ!”
Ta cung kính quỳ trên mặt đất.
Cả sảnh chìm vào im lặng, đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
10
Trời còn chưa tối, chuyện đã truyền khắp kinh thành.
Hôn sự giữa Đông Cung và Tạ thị e là thất bại.
Chuyện Thái Tử điện hạ cầu hôn ân nhân cứu mạng vốn đã ầm ĩ.
Nay người con gái điển hình của thế gia, trưởng nữ Tạ thị lại làm trò ngay trong sinh nhật của mình, trước mặt bao nhiêu quan lại, xin bệ hạ từ hôn.
Nghe nói, biểu cảm của Thái Tử điện hạ lúc đó vô cùng đặc sắc.
Bệ hạ mắng Thái Tử “Nghịch tử” ngay sảnh chính, ném thẳng ly trà vào người Thái tử.
“Làm bậy làm bạ!”
Ta quỳ trên mặt đất, cũng bị dính một ly trà.
“Ai cho ngươi cái gan làm bậy như thế hả?!”
Râu cha ta sắp chỉa lên trời luôn rồi: “Từ hôn? Chuyện hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, một nữ tử như ngươi được phép nhúng tay vào à?”
“Còn dám chạy tới trước mặt bệ hạ!”
Lưng ta thẳng tắp, mắt cũng không chớp lấy một cái.
“Tiên hoàng ban hôn, ngươi nói lui là có thể lui sao?”
“Bây giờ ngươi ngoan ngoãn tiến cung thỉnh tội cho ta, nói với bệ hạ là suy nghĩ nhất thời, không biết lựa lời……..”
“Không đi.” Ta kiên quyết.
“Không đi? Không đi thì ngươi muốn như thế nào đây?”
“Từ hôn.”
“Từ hôn, từ hôn, từ hôn, trong cái kinh thành này ai còn muốn cưới ngươi nữa?!”
Ta mím môi: “Chưa chắc.”
“Ngươi……” Cha ta chỉ vào ta, “Ta coi như ngươi trúng tà!”
Sau đó phất tay áo rời đi.
11
Ta đúng là trúng tà.
Nếu không phải đã từng trải qua kiếp trước, không bao giờ ta nghĩ ta sẽ làm được những việc này.
Từ nhỏ ta được dạy phải cư xử theo khuôn phép, đừng nói là xin từ hôn, đến xuất hiện trước mặt bao nhiêu khách nam như vậy cũng không bao giờ có.
Nhưng theo khuôn phép sẽ không có được kết quả tốt.
Tạ thị tồn tại trăm năm qua, biết tiến biết lùi.
Khi triều đình cần, anh dũng tiến lên.
Khi triều đình an ổn, dù có đang trên đỉnh vinh quang cũng giã từ sự nghiệp.
Tuyệt đối trung thành, được bao đời quân chủ tín nhiệm.
Phụ thân ta, huynh đệ ta, các thúc bá của ta luôn luôn tuân thủ tuyệt đối lời răn của tổ tiên.
Cho nên kiếp trước, Sở Hành chỉ mới tỏ vẻ một chút, bọn họ đã không chút do dự giao lại binh quyền, từ quan ngay lập tức.
Nhưng không ngờ lại bị Sở Hành đánh cho không kịp trở tay.
Sự thật chứng minh, trung thành với đồ ngu thì gọi là ngu trung.
“Cô nương, Thái Tử điện hạ nói gì vậy?” Hồng Nhạn không biết chữ.
Vừa bóp đầu gối cho ta, vừa thò người qua, háo hức nhìn lá thư trên tay ta.
Trước đây Sở Hành thường xuyên viết thư tới lui với ta, nói đủ mọi chuyện trên đời.
Nhưng lần này chỉ có bốn chữ to đùng:
“Một vừa hai phải.”
Ta giật giật khóe môi, ném thư trên tay vào nến.
“Cô nương!” Hồng Nhạn lo lắng “Cô nương, nếu điện hạ đã xin lỗi rồi thì chúng ta nhượng bộ……”
Ta ngắt lời nàng: “Ngoài thư ra còn gì nữa không?”
Hồng Nhạn sửng sốt: “Có.”
Nàng lấy từ bàn trang điểm ra một miếng bạch ngọc, hai mắt đột nhiên sáng ngời:
“Hôm nay là sinh nhật cô nương, có phải là Thái Tử điện hạ tặng…….”
Hai mắt ta cũng sáng ngời, đứng dậy cầm lấy áo choàng..
“Cô nương, mấy ngày nay ngài bị sao vậy? Trễ vậy rồi còn muốn ra ngoài? Đợi em…….”
“Hồng Nhạn, em ở lại đây đi.”
Sau đó đóng cửa phòng, xoay người bước đi.
Ta của mấy ngày nay đương nhiên đã không còn là ta của trước đây.
Tạ Thục Nhân theo khuôn phép cũ trước đây đã ch ết lâu rồi.
Chỉ còn Tạ Thục Nhân phản đạo mà thôi.
12
Người đàn ông trước mặt mảnh khảnh, tái nhợt.
Đuôi mắt điểm một nốt ruồi son đầy mê hoặc.
Rất khác với bộ dáng trong trí nhớ của ta.
Trong lúc ta đánh giá hắn, hắn cũng đánh giá ta.
Đôi mắt đen hờ hững, trông có vẻ như không hề để ý.
“Tạ cô nương quả là danh bất hư truyền.”
“Xinh đẹp, đoan trang.”
Âm thanh tựa tiếng ngọc.
Ta cười với hắn: “Đại điện hạ cũng danh bất hư truyền.”
“Chí như tùng bách.”
Khóe môi hắn khẽ nhếch, cũng nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Lời nói khách sáo, hai bên đều hiểu ý nhau.
“Trái cây Tạ cô nương hôm trước sai người đưa đến” Hắn đẩy hộp trái cây đến trước mặt ta, “Đã chín rồi”
Ta cũng đưa bạch ngọc trong tay ra: “Ngọc của Đại điện hạ, ta đã nhận được rồi.”
Ta lấy lại hộp trái cây.
Hắn cũng vươn tay lấy lại viên ngọc.
Ta lập tức khép lòng bàn tay lại.
Tay hắn dừng lại giữa không trung, ta mỉm cười nhìn hắn.
13
Hắn tên Sở Ngu.
Đại hoàng tử của bệ hạ, ca ca ruột của Sở Hành.
Cha ta nói không sai, hôn ước giữa ta và Sở Hành là do tiên hoàng ban, không phải nói lui là có thể lui được.
Nhưng hôn sự này, ta không thể không lui.
Ngày đầu tiên sau khi trọng sinh, ta trằn trọc mãi mới moi được người này từ trong trí nhớ.
Có thân phận, có địa vị, quan trọng nhất là……
Ch ết sớm.
Nói đúng hơn là, hắn mới là con trai trưởng của bệ hạ, vị trí Thái tử nên là của hắn.
Hôn ước của ta cũng nên là với hắn.
Nhưng mà mẹ đẻ hắn yếu đuối, sau khi sinh hạ hắn thì qua đời.
Hắn cũng nhiều bệnh, chưa được một tuổi quốc sư đã phán hắn không thể sống quá mười tám tuổi.
Bởi vậy, vị trí Thái Tử chú định là không có duyên với hắn.
Kiếp trước tuy hắn sống qua được mười tám tuổi, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng được thêm có 6 năm.
Nhưng hắn có dã tâm.
Hắn không cưới vợ, cũng không có con cái.
Lúc mất, tài sản trong phủ gấp đôi cả số tiền trong quốc khố.
Ta không dám tưởng tượng nếu hắn sống lâu thêm mấy năm nữa, hoặc là thân thể hắn khỏe mạnh tình cảnh trong triều sẽ như thế nào.
“Tạ cô nương có ý gì?” Đôi mắt đen láy của Sở Ngu nhìn ta.
“Tạ Thục Nhân ghét nhất là kẻ ngốc.” Ta nhướng mày nhìn hắn, “Trước khi chúng ta kết minh, ta phải xem khả năng của ngài đã.”
Sở Ngu cười.
Lần này là nụ cười thật, vẻ mặt tái nhợt của hắn cũng tươi sáng hơn một chút.
Hắn từ từ nâng ly lên, hớp một ngụm trà.
14
Lén lút thông đồng đối với Tạ Thục Nhân kiếp trước mà nói, là đại nghịch bất đạo.
Nhưng ta cần một đồng minh.
Hơn nữa còn phải là một đồng minh khôn ngoan.
15
Trong kinh vô cùng bình tĩnh.
Lời đồn đãi mấy ngày nay cũng tự sụp đổ.
Hôn sự giữa Đông Cung và Tạ thị sao có thể thất bại được?
Trưởng nữ của Tạ thị nhất định phải làm Hoàng Hậu.
Cái vị trong Đông Cung kia mà không cưới thì ai dám lấy?
Sở Hành vui lắm.
Bệ hạ cứ thấy hắn là phiền, thế là hắn dứt khoát đưa Liễu Xúc đi xuân săn.
Không ở trong cung, đương nhiên hắn cũng không phát hiện, trong vòng một tháng, giữa các cửa hàng bắt đầu xuất hiện các giao dịch.
Mà dù hắn có ở kinh thành, có lẽ hắn cũng chẳng để ý.
Đông Cung không bao giờ thiếu bạc.
Dù thiếu cũng có Tạ thị giúp hắn bù vào.
Hắn cũng không phát hiện, nhân sự trong Đông Cung đã yên lặng thay đổi.
Chỉ có vài nha hoàn ma ma mà thôi, không đáng để để ý.
“Chỉ vậy?”
Trao đổi thư từ giữa ta với Sở Hành biến thành ta với Sở Ngu.
Nhưng mà đại hoàng tử ốm yếu, không bao giờ nói nhiều.
Bức thư này hắn cũng không trả lời.
Không tới hai ngày sau, trong kinh đột nhiên xuất hiện một vở kịch.
Quý công tử được một bé gái mồ côi cứu, sau đó tự định chung thân.
Nhưng bé gái mồ côi là xuất thân bình dân, còn quý công tử lại là danh môn vọng tộc, không thể cưới nhau.
Đương nhiên cuối cùng là hai người phá tan mọi gồng cùm thế tục, về bên nhau.
Cuối vở kịch, quý công tử khẳng khái phát biểu:
“Dân thường thì sao? Vì sao dân thường lại không thể làm chủ mẫu trong nhà?”
“Báo ân là việc quân tử phải làm”
“Nếu quân tử còn không làm được, sao có thể đứng đầu cả tộc?”
Cốt truyện của vở kịch quá quen thuộc, thế cho nên nó dần trở nên nổi tiếng, dư luận lập tức lên men.
Vì sao dân thường lại không thể làm Hoàng Hậu?
Thái Tử đến báo ân cũng không làm được, sao có thể làm vua của một nước?
Thái Tử cưới cô gái câm là hành động của quân tử.
Thái Tử nên cưới cô ấy.
Gần như cùng lúc đó, một cảnh tượng kỳ lạ bất ngờ xuất hiện trong khu rừng nơi Thái Tử đi xuân săn.
Hàng trăm con chim bay vòng quanh con ngựa của cô gái câm đó, bao thành vòng tròn, đồng loạt kêu to.
Là bách điểu triều phượng!
Vì thế ngày Thái Tử hồi kinh, người người ùa ra xếp hàng chào đón.
Hắn ôm lấy cô gái câm trong lòng, khí phách phấn chấn.
16
Kế này thật ra rất diệu.
Lấy lý do dân tâm ủng hộ, ép bệ hạ phải nhượng bộ.
Bắn một mũi tên trúng ba con chim.
Vừa chặt đứt được con đường của Sở Hành, vừa chặn đường lui của cha ta, còn làm bệ hạ với Sở Hành sinh ra rạn nứt.
Bách điểu triều phượng cái gì, chỉ là trò xiếc lừa gạt dân tâm mà thôi.
Bệ hạ sẽ không nghi ngờ Sở Ngu xuất ngày ru rú trong nhà, mà sẽ chỉ cho rằng đây là tác phẩm của Sở Hành.
Còn về phần Sở Hành, hắn vui gần ch ết, chắc là đang cảm thấy là trời cao đang giúp đỡ hắn.
“Sao nào?”
“Không tệ.”
“Chỉ vậy thôi?”
Ta cười.
Sai người đưa khối ngọc ra ngoài.
Mộc đào người tặng ném sang, quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người.
Phải đâu báo đáp vậy thôi, để cùng tốt đẹp đời đời kết giao.
Kèm theo một câu:
“Điện hạ, không ngại thừa thắng xông lên.”
“Tạ cô nương, nghĩ kỹ rồi?”
“Tất nhiên.”
Đã kết minh rồi, bước cờ đầu tiên sau khi trọng sinh không có chỗ cho sự do dự.
17
Việc của Sở Hành với Liễu Xúc, Hồng Nhạn mắng suốt ba ngày.
Nhưng mà “không biết xấu hổ” là lời khó nghe nhất mà nàng có thể mắng rồi.
Bấy giờ, lời đồn đại trong kinh vẫn chưa dứt.
Ai cũng chắc chắn rằng hôn sự của trưởng nữ Tạ thị với Đông Cung chắc chắn phải lui.
Giờ chỉ việc đợi xem trò cười của nàng ta!
Hôn sự của ta đúng là phải lui.
Nhưng trò cười của ta, chưa đến lượt bọn họ được xem.
Nghe nói, ngày hôm đó, trong cung náo nhiệt vô cùng.
Sở Hành dẫn đầu đám văn nhân ủng hộ cô gái câm, những người chứng kiến “bách điểu triều phượng”, và vài vị cao tăng đắc đạo.
Một đám người quỳ trước cửa Điện Cần Chính.
Lúc cha ta biết tin, mang theo vài vị thúc bá vội vàng vào cung.
Trăm năm qua, Tạ thị chưa bao giờ nhục nhã đến như thế.
“Bệ hạ, nếu tâm Thái Tử điện hạ đã quyết, xin hãy đáp ứng nguyện vọng của ngài!”
“Thần không oán hận!”
Lại thêm một nhóm nữa quỳ đầy trước cửa điện.
Chỉ vì một người câm mà nháo thành hoàn cảnh khó xử như thế này!
Bệ hạ giận cũng giận rồi, bực cũng bực rồi.
Nhưng chuyện đã đến nước này, sao hắn có thể không đồng ý, cũng không còn cách nào khác.
Nhưng đúng như lời đồn trong thành, một người đã từng đính hôn với Thái Tử mười mấy năm, trưởng nữ của Tạ thị chiếm hơn một nửa thế lực trong triều, hôn sự này mà lui thì còn ai dám lấy nàng ta?
Làm như vậy sẽ hủy hoại cả đời Tạ Thục Nhân, sau này bệ hạ lấy mặt mũi nào mà đối mặt với trung thần?
Mối hòa hợp trăm năm qua giữa Tạ thị và hoàng thất liệu có vì vậy mà phá vỡ hay không?
Trong lúc hai bên đang giằng co, bên ngoài xuất hiện một người ngoài dự kiến của mọi người.
Thật ra ngày ấy ta đã viết riêng cho Sở Ngu một lá thư:
【 Ăn mặc đẹp chút. 】
【 Đừng thấy cha ta nghiêm khắc. 】
【 Mà trông mặt bắt hình dong. 】
Nghe đồn, khi người nọ xuất hiện, mặt mày phong lưu, đẹp như tranh vẽ.
Giống như thiên thần từ trên trời rơi xuống.
Mãi đến khi hắn quỳ xuống, mọi người mới phản ứng lại.
Đây là vị đại hoàng tử ốm yếu suốt ngày ru rú trong nhà, gần như bị mọi người lãng quên.
Mà lời hắn nói ra càng kinh người hơn:
“Phụ hoàng, nhi thần xin được cầu hôn Tạ thị.”
Một câu đã phá được cục diện.
Lúc này bệ hạ mới bất giác nhận ra mình còn một đứa con trai, tuy sức khỏe hơi kém một chút nhưng đã qua mười tám tuổi so với lời của quốc sư.
Cha ta cũng bất ngờ khi thấy vị đại hoàng tử đã trổ mã xuất trần như thế, thuận mắt hơn cái vị Thái Tử như bị trúng cổ kia rất nhiều.
Một quân một thần, ánh mắt chạm nhau liền hiểu ý.
Chỉ có Thái Tử điện hạ, biểu cảm lại vô cùng xuất sắc, kinh ngạc đến mức muốn đứng lên.
Không đợi hắn mở miệng, bệ hạ đã hạ lệnh.
Phế bỏ hôn sự của Tạ Thục Nhân và Thái Tử, tứ hôn cho Đại hoàng tử.
Mặt khác ban hôn cho Thái Tử và Liễu Xúc, chọn ngày thành hôn.
Việc này chấm dứt.
Lúc cầm thánh chỉ trên tay, trái tim ta bất giác vui vẻ.
Bước cờ đầu tiên thuận lợi ngoài dự kiến.
Bởi vậy mới nói chọn được đồng minh tốt là vô cùng quan trọng.
Nhưng mà chân trước vừa nhận thánh chỉ, chân sau Sở Hành đã xuất hiện.
Cuối cùng cũng lấy được giai nhân, hắn không đi âu yếm với Liễu Xúc đi, tìm ta làm gì?
Ta ra lệnh: “Thái Tử với chó đều không được vào.”
Tiếc là chỉ có ta với Hồng Nhạn ở trong nhà mới dám nói ra lời này.
Sở Hành đứng bên ngoài giận dữ hét lớn:
“Tạ Thục Nhân, ngươi điên rồi!”
“Cô tốt bụng nhắc nhở ngươi, Sở Ngu hắn chính là đồ vô dụng!”
“Người còn biết tốt xấu thì tốt nhất là lui cái hôn sự này đi!”
“Nếu không sau này người đừng có khóc!”
Tâm trạng ta vui vẻ, cũng lười nhấc lông mày lên với hắn.
Mở lá thư trong tay ra.
【 Khi nào thì hạ bước cờ thứ hai? 】
Đồng minh này của ta thông minh hơn người bên ngoài kia nhiều.
Ta hạ bút: 【 Không vội. 】
【 Chúng ta xem trò hay cái đã. 】