Chương 7 - Thà Chết Chứ Không Cưới Tôi Phải Không
Thế là ta quên luôn thân phận của hắn,
nắm lấy chiếc lược bên cạnh ném thẳng về phía hắn, mới chợt nhớ ra,
hắn là đại hoàng tử.
“Đại hoàng tử nửa đêm giá đáo, có việc gì vậy?”
Ta hỏi xong liền bắt gặp ánh mắt đào hoa đẹp đẽ kia hơi híp lại.
Bất ngờ bật cười lạnh:
“Giờ lại giả vờ không quen ta sao?”
“Trước kia chẳng phải cứ nắm tay ta mới ngủ được à?”
“Còn suốt ngày nói ta là nam sủng của ngươi.”
“Sao? Mới ba năm không gặp, công chúa đã quên rồi à?”
Câu đó làm mặt ta đỏ bừng.
Vội vàng phản bác theo bản năng:
“Ngươi đừng nói bậy! Hủy danh dự của ta đấy!”
“Hơn nữa lúc đó ta còn nhỏ, cái gọi là ‘nam sủng’ chỉ là lời nói đùa thôi!”
“Chuyện này ngươi rõ nhất còn gì!”
Nguyên Kỳ nhướng mày.
Mà ta vừa nói xong thì lập tức hối hận, tóc tai như muốn dựng đứng lên.
“Không nhỏ đâu, ta rời đi khi đã làm ‘nam sủng’ của ngươi ba năm.”
“Khi đó, ngươi đã mười lăm tuổi…”
Ta im lặng. Câu này ta thật sự không thể cãi nổi.
Lúc quen Nguyên Kỳ, ta mới mười hai,
chẳng hiểu “nam sủng” nghĩa là gì, cứ tưởng giống… thú cưng.
Khi ấy, hắn là con tin được Nguyên triều đưa sang.
Là thiếu niên xinh đẹp nhất mà ta từng thấy trong cung.
Vậy là ta ép hắn làm “nam sủng” của ta.
“Nhớ ra rồi?”
Ta ủ rũ gật đầu.
Vừa định mở miệng thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói phấn khích của Nguyên Trinh:
“A Ninh! Ta thật không ngờ người được chọn hòa thân lại là muội!”
“Nhưng muội yên tâm, ta sẽ cố gắng đánh bại hoàng huynh!”
“Tỷ phu từng nói rồi, tình yêu là thứ cần tranh giành,
không dám độc chiếm tình yêu của đại nữ nhân, thì làm tiểu tam cũng không sao!”
“Bộ ngực ta luyện bao lâu nay, trời sinh là để cho muội sờ đấy!”
Giọng nói của Nguyên Trinh càng nói càng nhỏ, có lẽ bắt đầu thấy ngại,
cuối cùng nhỏ đến mức giống như đang ghé sát cửa, thì thầm nói với ta vậy…
8
Lời đó lập tức khiến Nguyên Kỳ bật cười vì tức.
“Không còn nắm tay ta ngủ nữa, giờ chuyển sang sờ cơ bụng rồi à?”
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay ta.
Thẳng tay vén áo lên, để lộ cơ bụng rắn chắc rõ nét, vừa trong trẻo vừa gợi cảm.
Rồi hắn dắt tay ta đặt lên đó.
Trơn mượt, mềm mại lại đàn hồi.
Ta trừng mắt sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.
Nguyên Kỳ khẽ cười, cúi xuống bên tai ta:
“Nói xem, nếu giờ hắn mà bước vào…”
“Thấy chúng ta thế này, có tức chết không?”
Bàn tay truyền đến cảm giác khiến ta choáng váng, vô thức khẽ gật đầu.
Đến khi nhận ra hắn vừa nói gì, thì bên ngoài lại vang lên giọng nói thẹn thùng của Nguyên Trinh:
“A Ninh, ta có thể vào trò chuyện với muội không?”
“Ta thực sự rất nhớ muội!”
Ta sợ đến mức lập tức muốn rụt tay lại.
Nhưng Nguyên Kỳ vẫn giữ nguyên nụ cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh như nước lấp lánh như cười,
nhưng lại mang theo cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Hắn giữ chặt tay ta, không cho rút về.
“Sao? Sợ hắn hiểu lầm?”
“Chứ không sợ ta…”
bị tổn thương sao?
Rõ ràng là lời mang tính uy hiếp, nhưng lại nghe ra nhiều uất ức hơn.
Giống hệt chàng thiếu niên bướng bỉnh năm ấy.
Hồi đầu, Nguyên Kỳ lúc nào cũng như bị ta ức hiếp đến tột độ,
kiên quyết không chịu làm “nam sủng” của ta.
Chỉ cần ta nhắc đến là lập tức nổi xung, không cho ôm, không cho chạm, càng không cho lên giường sưởi ấm.
Ngày nào cũng mang bộ mặt nghiêm túc, tai đỏ bừng mà dạy dỗ ta:
“Công chúa, không thể như vậy!”
Nhưng một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi lại đẹp đến mê người.
Đến cả lúc mặt đỏ tía tai mà mắng người cũng khiến ta mê mẩn.
Vì thế ta khuyên hắn:
“Mùa đông lạnh thế này, sưởi ấm một chút thì có sao đâu?”
“Ta là công chúa đấy!”
Thế mà ta nói thế nào hắn cũng không đồng ý.
Cuối cùng chịu thua sự “uy hiếp” của ta,
chỉ cho phép ta ôm tay hắn ngủ.
Cứng đầu như vậy.
Khiến ta giận đến mức ăn ít mấy bát cơm, còn định phạt hắn như các tỷ tỷ từng làm với cung nhân.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt tuấn tú ấy, chẳng hiểu sao lại nguôi giận đi nhiều.
Chỉ đành bực tức đá vào ống chân hắn.
Mà vì tuổi nhỏ, chân yếu,
nên cú đá của công chúa nhỏ kiêu căng kia cũng chỉ như mèo cào, chẳng khác gì làm nũng.
“Phạt ngươi tối nay không được ngủ!”
Không nỡ phạt thật sự, ta nghĩ ra hình phạt “ác độc” nhất trong đầu mà trừng mắt với hắn.
“Được, vậy ta hầu công chúa canh đêm.”
Hắn cứ thế nhìn ta, suốt cả đêm.
Hắn thực sự rất ngoan, chuyện gì cũng chiều theo ý ta.
Chỉ là cực kỳ ghét đụng chạm thân thể.
Lại không thích bên cạnh ta có thái giám nào khác.
Từ lúc hắn chuyển vào phủ công chúa, đám thái giám đẹp trai trong viện đều bị hắn đuổi về hoàng cung.
Ngay cả mấy người chỉ được xem là thanh tú cũng bị đuổi, chỉ để lại vài người thô kệch làm việc nặng.
Thế nên, ta chỉ có thể nhìn hắn.
Nhìn hắn với đôi má ửng hồng, vành tai đỏ bừng, xấu hổ mà quay đầu đi.
Nhưng có ích gì chứ, hắn vẫn không chịu sưởi ấm giường cho ta.
Cùng lắm chỉ cho ta ôm cánh tay hắn, gối đầu lên lòng bàn tay hắn để ngủ.