Chương 6 - Thà Chết Chứ Không Cưới Tôi Phải Không
CHƯƠNG 1:
Nói nhẹ thì là chuyện tư tình nam nữ.
Nhưng nói nặng, thì ta chính là kẻ chia rẽ huynh đệ.
Vậy cái mạng nhỏ của ta… còn giữ được sao?
Không dám ngẩng đầu, không dám đối diện ánh nhìn.
Chỉ cảm thấy ba luồng ánh mắt nóng bỏng vẫn gắt gao khóa chặt ta,
như đang chờ ta đưa ra câu trả lời.
“Chiêu Dương? Vậy ngươi nói xem, muốn gả cho ai?”
Giọng Nguyên đế nghe thì hiền hòa, thậm chí còn có vẻ từ ái.
Nhưng ta lại thấy trước mắt toàn là hố bẫy.
Một công chúa hòa thân đến từ nước bại trận như ta, có quyền được lựa chọn ư?
“Phụ hoàng, người đừng dọa nàng ấy.”
Ngay khi ta đang hoảng đến vã mồ hôi lạnh, một giọng nói trong trẻo vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Tiểu công chúa rất nhút nhát mà.”
Nói cái gì vậy chứ!
Ta lập tức ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đào hoa sâu thẳm của Nguyên Kỳ.
Trong đó như ẩn chứa vô vàn cảm xúc.
Mà Nguyên Trinh cũng không chịu kém cạnh, lập tức bước tới đứng chắn trước mặt ta cùng Nguyên Kỳ.
“Phụ hoàng…”
Ngay lúc Nguyên Trinh vừa mở miệng, tim ta như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Chỉ sợ hắn nhỡ lời mà nói ra mấy thứ kiểu “đại nữ nhân – tiểu nam nhân” trước mặt Nguyên đế.
Những lời đó, nói trong sơn trại thì thôi,
chứ mà nói trước mặt người nắm quyền… khác nào khiêu khích?
Ông ấy là phụ thân ruột của họ.
Còn ta? Chắc khỏi cần cái đầu luôn.
Vì vậy, ta lén kéo vạt áo Nguyên Trinh, ra hiệu hắn đừng nói nữa.
Nhưng ta lại không nhận ra,
Ngay khoảnh khắc ta kéo áo Nguyên Trinh, sắc mặt Nguyên Kỳ lập tức tối sầm.
Ánh mắt kia, rõ ràng đang trách móc ta.
Song, hành động của ta nào nhanh bằng miệng của Nguyên Trinh:
“Phụ hoàng, nếu hoàng huynh muốn hòa thân thì cứ bảo huynh ấy đi đánh thêm một nước nữa, rồi sang đó mà hòa thân!”
“Chiêu Dương, con tuyệt đối sẽ không nhường!”
Nguyên Kỳ cũng lên tiếng:
“Vậy sao ngươi không đi? Ta thì lại muốn cưới nàng đấy!”
Không khí giữa hai người ngày một căng thẳng, như kiếm đã tuốt vỏ.
Tay ta đang kéo vạt áo cũng khựng lại.
Lén liếc nhìn sắc mặt của Nguyên đế,
May thay, ông không nổi giận.
Ngược lại, ông vuốt chòm râu, nhìn hai đứa con trai.
Còn chưa thấy đủ náo nhiệt, còn cười nói:
“Hay là, các con đánh nhau một trận đi?”
Ta thật sự chấn động, đây là kiểu quan hệ phụ tử gì thế này?
Vậy mà hai người kia chẳng mấy bất ngờ, cùng lúc xoay người đi về phía điện bên.
Lúc quay lại, một người cầm kiếm, một người cầm thương.
“Có tiểu cô nương ở đây, còn rút binh khí ra, không ra gì.”
“Bỏ xuống, đấu tay không!”
Hai người ngoan ngoãn đặt binh khí xuống, vừa nhìn nhau là lao vào đánh.
Ta há hốc mồm đứng nhìn.
Đến khi Nguyên đế mỉm cười ngoắc ta:
“Lại đây, ngồi xuống xem.”
“Ăn quýt không?”
Không nghi ngờ gì nữa, Nguyên Trinh, người xưa nay chưa từng trải qua khổ luyện gì, hoàn toàn không phải đối thủ của Nguyên Kỳ.
Đến khi kết thúc, cả hai mắt hắn đều thâm đen.
Còn Nguyên Kỳ thì chỉ bị trầy xước nhẹ ở khóe miệng.
Tóc hai người đều hơi rối, nhưng vẫn không thể che lấp được dung mạo tuyệt mỹ của họ.
Hai người nhìn nhau, cùng hừ lạnh một tiếng.
Buổi sáng còn anh em một lòng đối ngoại,
giờ thì tranh nhau đến mức giật cả tóc.
Thế nhưng Nguyên đế lại xem mà vô cùng vui vẻ.
“Được rồi, được rồi, coi như hòa.”
Nguyên Trinh đang chán nản nghe vậy liền đổi sang vẻ mặt hớn hở, còn Nguyên Kỳ thì cau mày.
“Đúng là ngốc, ta nói đánh là ngươi đánh thật à?”
“Ta đã nói rồi, nếu cả hai đều muốn cưới, thì để công chúa tự chọn đi.”
7
May mà ta không bị yêu cầu phải lập tức đưa ra câu trả lời.
Nguyên đế nói sẽ cho ta vài ngày suy nghĩ, tiện thể quan sát biểu hiện của hai người họ.
Ta lấy làm lạ vì sao Nguyên đế lại đối xử với ta hòa nhã như vậy.
Mãi đến khi có người lạnh giọng đáp:
“Dù ngươi gả cho ai thì cũng là con dâu của ông ta.”
“Lão già này sau khi trải qua vài chuyện, giờ đặc biệt thương yêu hậu bối.”
Ta gật đầu.
Trước kia thật sự từng nghe phong thanh.
Khi còn là hoàng tử, hoàng đế Nguyên triều là người nhiệt huyết hiếu chiến, tính tình kiêu căng ngông cuồng.
Theo lời ngũ tỷ thì: chói lóa như mặt trời nhưng EQ thì thấp lè tè.
Ép cho các huynh đệ cùng cha khác mẹ không ngóc đầu nổi.
Có người nhẫn nhịn, có kẻ thì không phục,
thế là đổ hết oán hận lên đời con cháu ông ta.
Tới nay, chỉ còn lại hai đứa con trai.
“Thất công chúa? A Ninh? Chiêu Dương?”
“Nên gọi ngươi là gì đây?”
Một loạt câu hỏi vang lên khiến ta chợt giật mình, mới nhận ra người đang nói là ai.
Dưới ánh nến lờ mờ, ta buông tóc, ngồi bên mép giường suy nghĩ.
Mà Nguyên Kỳ, mặc thường phục, đang đứng ngay trước mặt ta.
Sắc mặt vô cùng khó coi.
Ta cũng bắt đầu thấy bực.
Từ lúc gặp lại đến giờ, ngoại trừ ánh nhìn đầu tiên có chút ngỡ ngàng,
hắn luôn giữ một gương mặt lạnh như tiền.
Không muốn cưới thì thôi, lờ ta đi là xong.
Còn bày ra cái trò ở đại điện, rồi nửa đêm lại mò tới?