Chương 149 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.

Cho dù Vương Phong có từ chối nhận lệnh thì cũng hợp lý, dù sao thì chuyện này cũng không hề liên quan đến anh ấy.

Đồng hồ đếm ngược nhận đơn chỉ còn 1 phút, Vương Phong hỏi câu cuối cùng: “Bà chủ, tại sao tôi lại thấy trong nhà cô nhóc đó có nhiều hũ tro cốt như vậy? Những hũ tro cốt này không mang đi chôn sao?”

Triệu Dương và những người khác đã xem trên tin tức nói đến việc này: Ngày nay, nghĩa trang không chỉ đắt đỏ mà còn chỉ có giá trị trong hai mươi năm. Không ít người mua nhà để cất tro cốt của mình ở đó, Vương Phong chắc hẳn đã gặp phải chuyện này rồi.

Phó Vãn hơi bấm ngón tay, nói: “Ba cô ấy đã bán căn hộ có quỷ này với giá thấp, đồng thời cũng bán tro cốt của cô ấy.”

Câu nói này khiến tất cả những người có mặt tại chỗ đều ngây người, Vương Phong đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc hét lên.

“Cái gì? Bán tro? Tro cốt? Ba cô bé đã bán nó ?”

Điều này khiến ai cũng khó hiểu. Một người vợ mắc bệnh tâm thần đã tra tấn và g.i.ế.t c.h.ế.t con gái mình, còn ba ruột thì bán tro cốt của con gái mình. Thế giới này thực sự có rất nhiều sự khác biệt, khiến ai ai cũng khiếp sợ.

Vương Phong nghĩ tới nữ quỷ nhỏ, mặc dù đêm qua đã dọa anh ấy đến tè ra quần nhưng hình như cô bé cũng không làm gì anh ấy. Ngay cả khi anh ấy cho cô bé uống nước khoáng có vấn đề khiến cô bé đau đớn lăn lộn trên sàn, nhưng cô bé lại không hề trả thù anh ấy mà chỉ lẽo đẽo đi đằng sau anh ấy và gọi 'ba'.

Vương Phong là một thanh niên nhiệt huyết, khí huyết đột nhiên dâng trào nên khi nhìn vào giao diện nhận lệnh chỉ còn lại "5,4, 3, ...".

Trước khi con số nhảy về 0, Vương Phong bấm vào nhận lệnh. Khi Vương Phong nhìn thấy trạng thái xác nhận đơn hàng đã thay đổi, tim anh ấy đập như trống.

Triệu Dương ở một bên nhìn đến nỗi cảm động, không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Anh Vương, anh đúng là một người đàn ông chân chính, thật dũng cảm.”

Nếu là cậu ấy, Triệu Dương đây không chắc mình có dám lội xuống vũng bùn này hay không.

Trong đầu Vương Phong vẫn còn mơ hồ, gãi gãi mái tóc không tính là sạch sẽ, hỏi Phó Vãn: “Bà chủ, bây giờ tôi có sẽ đến nhà họ Thương lấy đồ ăn ư? Sau đó giao hàng à? Sau khi đưa đến thì tôi nên làm gì? Tôi có để đồ ăn ở cửa rồi rời đi không?”

Phó Vãn thì thầm điều gì đó với anh ấy, Vương Phong sợ đến tái mặt, hai chân ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ run rẩy điên cuồng.

Ôi...! Bây giờ hối hận còn kịp sao?

Vương Phong đột nhiên không dám đi nữa!