Chương 148 - Tay phải nồi xạn, tay trái huyền học. Bảo bảo, mẹ mang con nằm thắng.

Vương Phong nghĩ không ra những tên nhóc đó sẽ báo đáp cho anh ấy cái gì, anh ấy cũng không dám nghĩ tới.

Triệu Dương vốn là người lắm lời, lập tức buột miệng nói: “Sau này nếu bọn họ đầu thai thì sẽ đến nhà anh, có lẽ là một thai bảy đứa?”

Nguyệt Nhi nghe xong bật cười.

Vương Phong sửng sốt: “...”

Cái miệng của thanh niên phú nhị đại này thật là độc. Như vậy còn không biết là đến báo ơn hay đòi nợ đâu!

Phó Vãn nhẹ giọng nói: "Đi hay không thì tùy anh, nếu anh không muốn ăn tô mì ăn liền này thì ngủ dưới gốc cây hòe này ba đêm, lát

nữa sẽ có người tới bắt chúng. Chuyện này coi như qua."

Nghe vậy, bà lão hòe tinh lập tức quay đầu nhìn Vương Phong, đánh giá khuôn mặt bình thường không có gì nổi trội của Vương Phong, lập tức bất mãn hét lên: "Tại sao chứ? Các người đã được sự đồng ý của tôi chưa? Nhìn cậu ta không đẹp trai chút nào, tại sao phải tới chỗ tôi ngủ? Muốn lợi dụng tôi ư? Tôi muốn Tiểu Tiết cơ!

Cha mẹ Tiết Định Khôn: “... !”

Trong lòng họ đã nghĩ đến chuyện làm thế này để đào tận gốc rễ cây hòe già này lên rồi.

Nếu không chấp nhận đơn hàng trong vòng năm phút, đơn hàng sẽ tự động bị hủy, mắt thấy chỉ còn hai phút, Vương Phong rơi vào do dự cực độ, anh ấy lúng túng không biết nên lựa chọn như thế nào.

Nếu đây là người sống, chắc chắn anh ấy sẽ giúp đỡ không chút do dự, nhưng người kia là người chết, hơn nữa còn là quỷ, số lượng lại là con số 7 khổng lồ. Cái c.h.ế.t của họ không phải lỗi của anh ấy. Chẳng lẽ anh ấy thực sự muốn dấn thân vào vũng nước bùn này sao?

Nếu thực sự nhận lệnh, liệu anh ấy có bị g.i.ế.t không? Nếu anh ấy ch.ết, người mẹ già vẫn còn ở quê nhà của anh ấy sẽ ra sao?

Trong đầu Vương Phong tràn ngập nghi vấn, trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Nữ quỷ nhỏ vẫn núp dưới nắp cống cách đó hơn mười mét nhìn trộm, không nhúc nhích tí nào.

Đoàn Đoàn vốn im lặng bấy lâu nay đột nhiên chỉ về hướng nữ quỷ nhỏ nói: "Mẹ, hình như chị đó rất buồn, giống như muốn khóc mà không khóc được." Sau khi thành quỷ không thể khóc nhưng Đoàn Đoàn có thể cảm nhận được cảm xúc của quỷ.

Giống như Thu Thu thoạt nhìn rất hung dữ, nhưng Đoàn Đoàn có thể cảm nhận được Thu Thu là một đứa trẻ ngoan, sẽ không làm tốn thương cậu bé, không giống như các cô dì quỷ khác.

Vương Phong hơi giật mình, tâm tình cực kỳ phức tạp, tay cầm điện thoại vẫn còn do dự.

Triệu Côn Minh và những người khác đều không lên tiếng, họ đều hiểu cho Vương Phong.